Gái Già Xì Tin

Gái Già Xì Tin

Tác giả: Nguyễn Thu Thủy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323515

Bình chọn: 7.5.00/10/351 lượt.

cháu mà!

Dương hung hăng trừng mắt lên nhìn Quân.

“Hừ, đừng mà lôi chú cậu ra mà dọa tôi. Tưởng chú cậu mà xi nhê với tôi hả”?

Mắt Quân lấp lánh tinh quái.

“Thật không xi nhê chứ?”.

Dương đã rút ra được chiếc ví quái đản ra khỏi chiếc quần chật một cách quái đản kia, vội vàng lật ra để tìm chứng minh của mình.

“Không nói nhiều đau diều. Im cho tôi còn tìm…”

Dương lật lật một hồi, thấy trong ví có vài tờ tiền chẵn, lẻ lộn xộn. Bên ngăn khác là các loại giấy tờ và vài cái thẻ. Cô tìm thấy được chứng minh của mình ở phía trong cùng của chiếc ví, được kẹp bên cạnh tờ chứng minh thư khác. Dương nhanh tay kẹp ngay chứng minh của mình vào nách, rồi rút tờ chứng minh thư của Quân ra, liếc nhìn qua. Nguyễn Hoàng Quân, sinh năm 1987… Hừ, cái đồ oắt con lắm chuyện, sinh năm 87 mà dám lèo nhèo là anh đây 27 tuổi. Cô nhét trở lại vào ví, rồi đập bốp chiếc ví vào tay của Quân, cái kẻ vẫn đang tủm tỉm đứng nhìn. Lấy hết giọng hình sự có thể, Dương hừ mũi.

“Nghe đây. Từ bây giờ không xuất hiện trước mặt tôi dưới mọi hình thức. Tôi nói có tiếng Việt có dấu đấy, có hiểu không?

“Hiểu. Nhưng chỉ muốn hỏi, thế chú Định có thể xuất hiện trong mọi hình thức không?”

Dương nghiến răng trèo trẹo “Cả chú cháu nhà cậu phắn đi hết, hiểu chưa?”

Quân gật đầu, quay người nhìn về phía cửa.

“Chú cháu mình phải phắn thôi chú ạ, nghe chừng là Nhái Bén kiên quyết lắm”

Xì, định tiếp tục lừa cô à? Vừa bĩu môi, vừa định châm chọc Quân thêm một câu nữa, nhưng mắt Dương vô tình liếc ra cửa một cái.

Sau cái liếc đó, Dương đã trở thành “linh hồn tượng đá”.

Bởi ngay cửa khách sạn, Định đã đứng đó từ lúc nào, tay xỏ túi quần, nhìn về phía cô, đôi mắt đen thẫm kín bưng, môi điểm nhẹ một nụ cười.

P/s: Hí hí, như đã hứa, tớ phải điều ngay anh Định trở lại cho các tình iu đỡ nhớ anh í rồi nhé ^^.

Chương 12.2: Dường như là cô xấu hổ. Dường như là cô xấu hổ, chỉ với… anh.

(Ngõ đường Huỳnh Thúc Kháng, 9/2011, photo by Khanhha)

Định quan sát khuôn mặt đỏ ửng lên màu táo chín, dáng điệu như gà mắc tóc của Dương, trong lòng nếm trải một cảm giác ngọt ngào. Không hiểu vì đâu, những lần gặp gỡ Dương luôn kì quặc, khi thì cô òa khóc trước mặt anh không giấu giếm, khi cô ngã cái oạch ngay dưới chân anh, hay như bây giờ, cô như hình ảnh ở trên một video clip đang chuyển động đầy sôi nổi bỗng nhiên bị bấm nút tạm dừng vậy.

Dường như là cô xấu hổ. Dường như là cô xấu hổ, chỉ với… anh.

Thấy mặt cô sắp bốc cháy đến nơi, Định mỉm cười bình thản.

“Lâu không gặp em!”.

Dương mấp máy môi một lúc, thấy tay chân thừa thãi không biết làm gì. Cô đờ đẫn đưa tay vuốt tóc rồi cập rập buông xuống, lúc sau mới thốt lên.

“Sao anh lại ở đây?”

Định chưa kịp trả lời, thì Quân đã nhảy vào, giọng dài ra.

“Vừa nãy có người bảo chú cháu mình cấm xuất hiện dưới mọi hình thức. Có người bảo cả chú cũng chả xi nhê quái gì chú ạ”

Mặc cho Định cố nín cười, Quân vẫn tỉnh bơ, còn vờ thấp giọng thì thào.

“Có người vừa rồi còn quấy rối … “tờ dờ” cháu. Để an toàn chú cháu mình té là hơn…”

À, nếu bây giờ có một que diêm đánh xòe một cái bên cạnh thì đảm bảo là mặt của Dương sẽ bén lửa ngay. Cảm giác đỏ mặt đến rát bỏng khiến cô không nói nên lời. Dương nhìn vẻ mặt cố bình thản của Định và vẻ láu cá của Quân khi chiếu tướng được cô, quyết tâm lấy lại bình tĩnh. Cô vờ lên giọng nạt.

“Hừ, chú cậu là người lớn, biết chỗ nào nói đùa chỗ nào nói thật chứ nhỉ anh Định nhỉ?”

Quân dậm chân tức tối.

“Ở đâu thói đời nạt cháu nịnh chú là sao?”.

Định vỗ vào vai Quân.

“Thôi đi. Đừng có chọc người ta nữa”.

Quân thở ra ai oán.

“Giờ thói đời lại thành nạt cháu và nịnh người dưng. Tại sao lại vô lý thế, một thanh niên trai trẻ sáng ngời đầy sức sống mà chẳng được nâng niu gì cả”

Cả Dương lần Định đều phì cười vì điệu bộ khoa trương của Quân. Dương cũng thầm thở phào vì thời điểm căng thẳng đã qua. Tuy nhiên, khi Định hỏi Dương có muốn đi café với chú cháu anh không thì Dương vẫn bán sống bán chết mà từ chối. Cô không muốn mình cứ phải âm thầm đi tìm cái hố hay cái lỗ nẻ nào để chui xuống vì những tình huống kinh dị mà chính cô tạo nên trước mắt anh.

Định lắng nghe câu từ chối của Dương với vẻ điềm đạm, nhưng Quân thì xì một hơi rõ dài.

“Sao thế, lại sợ há miệng mắc quai à, hay xấu hổ vì mấy cái câu vừa nãy?”

Cái thằng chết tiệt này cứ như đi tông lào ở trong lòng cô vậy. Dương cười gượng, nhưng chẳng thèm thanh minh với nó, cô quay sang Định nói như giải thích.

“Thật ra là vì em có hẹn với một người họ hàng ở đây. Thôi đành hẹn chú cháu anh dịp khác”.

Quân vẻ vẫn không vừa lòng, trước khi xoay người đi còn ghé vào tai cô thì thào “Lần sau nói dối thì học cách đừng có mà chớp mắt loạn lên”

Tưởng như khói lại xì ra hai lỗ tai Dương. Tại sao thằng oắt con này không để cô nhìn nó được bình thường trong vòng một phút chứ?

*****

Cuộc sống đúng là có những bất ngờ ngẫu nhiên khiến chính Dương phải kinh ngạc. Khi cô nói đại câu gặp “một người họ hàng” cô tuyệt nhiên không thể nghĩ rằng, có một người họ hàng thật, đột ngột gọi điện cho cô. Mà đây lại là một người cô cực kì yêu qu


XtGem Forum catalog