Gặp Anh Trong Chiều Mưa

Gặp Anh Trong Chiều Mưa

Tác giả: Himasu Rin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321921

Bình chọn: 8.5.00/10/192 lượt.

khóc thét.Tôi tỉnh dậy với đôi mắt nhòe đi vì nước mắt.– Băng Di! Con không sao chứ? – Mẹ tôi lo lắng.– Con không sao. Con ổn mà mẹ. Con muốn yên tĩnh một lát. Mọi người ra ngoài đi.Mẹ hơi do dự nhưng rồi cũng ra ngoài cùng bố và thằng Bảo. Họ đã rất lo lắng cho tôi. Tôi biết, mẹ đã khóc rất nhiều. Hoàng Vũ không muốn tôi khóc. Anh muốn tôi phải sống vui vẻ. Làm sao tôi có thể vui vẻ khi chính mình đã cướp đi cuộc sống của anh??– Thơm quá! Hôm nay toàn đồ ăn ngon. – tôi hít hà, nở một nụ cười thật tươi.– Đúng đấy! Hôm nay mẹ toàn nấu món con thích. Lại đây vào bàn ngồi đi. Để mẹ gọi bố với Gia Bảo.Tôi đã cố gắng cười nói vui vẻ. Tôi đã tạo cho bề ngoài một con người hồn nhiên hay cười đùa như trước. Nhưng con người đó đã chết rồi. Đã chết kể từ khi anh rời bỏ tôi.Hằng ngày, tôi trở về cuộc sống bình thường. Tôi đã đi làm, cố tỏ ra bình thường như trước, như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng đến chiều tôi lại ra mộ anh ngồi kể cho anh về ngày hôm nay như thế nào, nhắc lại chuyện lúc trước. Tôi sợ anh sẽ buồn, anh cô đơn.Hôm nay vẫn như thường lệ, nhưng khi đang định quay về thì tôi bỗng nghe thấy một tiếng nói, giọng nói mà từ lâu đã không nghe thấy…– Ngày nào cô cũng ra đây mà không sợ à?Là anh. Anh đang đứng dựa ở gốc cây. Tôi chạy đến ôm anh nhưng anh lại tan biến trong vòng tay tôi.– Dẫu biến tôi đẹp trai nhưng cô cũng không nên chủ động như vậy. – anh xuất hiện gần đó. Chuyện gì đang xảy ra vậy?– Hoàng Vũ…anh…– Hoàng Vũ? Tôi??– Anh không phải Hoàng Vũ?? Vậy anh là ai?– Tôi là thiên thần hộ mệnh của cô.– Gì cơ?? Ý anh là sao? Tôi không hiểu?– Mỗi người đều có một thiên thần hộ mệnh của mình, chỉ xuất hiện trước khi họ chết. Nhưng mấy hôm nay đi theo thấy ngày nào cô cũng đến đây. Đằng nào mấy ngày nữa đây cũng là nhà cô….– Khoan! Ý anh là mấy ngày nữa tôi sẽ chết?– Ừm. Đáng ra tôi chỉ xuất hiện trước khi cô chết nhưng mà tò mò quá nên tôi hiện hình ra hỏi cô đó.– Giống như trong phim “Nhắm mắt lại anh thấy ai” á?– Đến mình là ai tôi còn chẳng biết nữa là phim đó. Tôi sẽ lấy lại trí nhớ sau khi hoàn thành nhiệm vụ.– Rồi thành thiên thần?– Sao cô biết??– Trong phim là vậy mà. Đúng rồi! Vậy anh…chính là Hoàng Vũ!– Cũng có thể….– Chắc chắn luôn ý. – tôi lấy từ ví ra một tấm ảnh cưới của chúng tôi đưa cho anh.– Vậy tôi là chồng cô à? – tôi gật gật- Thế kia là mộ của tôi? – tôi lại gật. – Tại sao tôi chết?– Anh đã cứu em.– Lúc còn sống tôi cao thượng thật.Lúc còn sống??…hay thật. Vậy là tôi chỉ còn sống mấy ngày nữa thôi. Rồi tôi sẽ bỏ cả thế giới để đi theo anh.

Chương 23: Hoàn thành tâm nguyện

– Thiên thần hộ mệnh? Em tưởng chỉ là người hộ mệnh thôi chư? Trong film là thế mà?

– Thế em vào trong film mà sống.

– Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì anh thế nào?

– Nghe nói thần tình yêu đang tuyển hai tiểu thiên thần phụ giúp. Anh đã đăng kí rồi.

– Waaa. Thích thật.

– Cũng chưa chắc. Đó mới chỉ là đăng kí thôi. Giống như em đi xin việc vậy.

– À. Đã hiểu. Vậy nếu anh không được nhận thì sao?

– Anh cũng đăng kí chỗ thần thời gian và thần thời tiết rồi.

– Nếu trượt hết thì sao?

– Sẽ trở thành một người khác.

– Ý anh là đầu thai?

– Ừ.

– Vậy khi em chết, em cũng sẽ trở thành thiên thần hộ mệnh?

– Chưa chắc.

– Là sao?

– Còn tuỳ thuộc xem lúc sống em ăn ở thế nào.

– Ngoài bắt nạt anh ra em chẳng làm điều gì xấu cả.

– Lúc trước em hay bắt nạt anh lắm hả?

– Chút chút. Vậy nếu không được trở thành thiên thần hộ mệnh thì em sẽ thế nào?

– Cái này thì anh cũng không rõ. Hình như linh hồn sẽ được một thần chết xử lý… Anh cũng không biết nữa.

– Huhu…có khi nào… em …em…em không muốn đâu…. – tôi sợ quá khóc toáng lên.

– Yên tâm đi. Anh nghĩ em cũng sẽ được làm thiên thần hộ mệnh thôi mà.

– Sao anh dám chắc. – tôi nín khóc luôn.

– Phải tin tưởng vào bản thân mình chứ. Em là vợ anh thì chắc không phải người ác độc gì.

– Shi. À. Đi thôi.

– Đi đâu?

– Chụp ảnh.

– Chụp ảnh? Tại sao?

– Sắp chết thì phải có cái ảnh thờ lung linh một tí chứ.

– Ảnh thờ mà đòi lung linh?

– Kệ em. Mà em còn bao lâu?

– 2 ngày.

– 2 ngày xưa thôi á? Mẹ em chắc sẽ shock lắm.

– Đáng ra thiên thần chỉ xuất hiện khi cận kề thời khắc người nào đó sắp phải chết thôi. Không phải ai cũng lạc quan như em đâu.

– Trước đây em cũng sợ chết lắm chứ. Sợ cực luôn ý. Nhưng mà nghe anh nói về mấy cái vụ thiên thần với cả thần nọ thần kia thì có vẻ chết không phải là hết. Sợ gì nữa. Với cả có anh nữa mà….ừm…anh có ghét em không?

– Tại sao?

– Vì em mà anh phải chết.

– Mỗi người đều phải chết khi số đã tận. Bằng cách này hay cách khác thì cũng đều phải chết khi ngày ấn định đến. Không gì có thể ngăn điều đó xảy ra.

– Vậy em sẽ chết như thế nào? Xe tông? Đuối nước? Hay ngã lầu???

– Bất cứ cái gì. Kể cả em có ngồi lì trong nhà thì em cũng vẫn sẽ chết. Có thể trượt chân trong nhà tắm, có thể do bóng đèn rơi trúng đầu, hoặc đột tử chẳng hạn.

– Vậy anh cũng không biết chính xác? – anh lắc đầu.

– Nguyện vọng của em là gì?

– Đầu tiên là làm một đứa con hiếu thảo.

———-

– Bố, mẹ, Gia Bảo! Cả nhà xuống ăn cơm.

– Con nấu? – bố ngờ vực.

– Trời ơi!


The Soda Pop