
Cho nên lúc cảm nhận được thái độ Sở Ninh khang khác, tôi vẫn không muốn hỏi.
“Em… không thích quá khứ sao?” Sở Ninh hỏi từng từ một, mỗi từ như chứa đựng những thống khổ bấy lâu.
Tôi cười: “Không phải không thích, dù sao, em cũng không nhớ lại được, em không biết trước kia là tốt hay là xấu. Em chỉ thấy, quá khứ chính là quá khứ. Còn hiện tại, cứ vui vẻ hạnh phúc là được rồi.”
Năm đầu tiên sau khi mất trí nhớ, tôi trốn khỏi một gia tộc hào nhoáng. Quá khứ cho dù nhớ hay không, tôi không tin nó tốt đẹp gì cho cam. Bởi trong một năm ấy, tôi sống không bằng chết trong cái cũi sơn son thiếp vàng. Như vậy, có lí do nào cho tôi tin, quá khứ của mình ngập tràn hạnh phúc?
Bốn năm sau khi tôi thoát khỏi đó, tuy rằng vất vả nhưng có nhiều niềm vui, giống như con ngựa vừa đứt cương, cuối cùng tôi cũng có thể đến với tự do. Bốn năm đó, tôi rất vui vẻ, vì thế, cái tôi cần chỉ là tự do.
Huống hồ, trước lúc rời khỏi bệnh viện, bác sĩ nói với tôi, vụ tai nạn đã làm tổn thương phần lưu giữ kí ức trong đại não, trừ khi kì tích xuất hiện, cả đời này chưa chắc tôi đã tìm lại được trí nhớ.
“Em quá ích kỉ rồi.” Tôi thản nhiên nhìn Sở Ninh: “Con người chỉ sống một lần, có thể thời gian để tìm lại kí ức rất dài, có thể rất khó khăn, có thể em dùng cả đời này tìm kiếm cũng chưa tìm được, chi bằng em dùng thời gian ấy khiến cho hiện tại và tương lai hạnh phúc? Tất cả quá khứ, em không cần, em chỉ cần vui vẻ ở giây phút này.”
Anh nghiêng đầu trầm mặc, dường như đang tự hỏi lời tôi nói: “Em không thích tìm lại trí nhớ sao?” Anh đăm chiêu nhìn tôi.
“Không phải, chỉ là em không thích ép mình làm chuyện phiền phức và không có ý nghĩa.”
Tôi nghịch ngợm, dùng ngón tay khều khều đóa ưu đàm.
“Trí nhớ ấy mà, bây giờ không có, chẳng sao cả. Dù gì hiện tại em sống rất tốt, dù không nhớ rõ, nhưng những chuyện đau khổ, ghét bỏ trước kia em đều không nhớ, thế chẳng có gì là không tốt cả. Không nhớ, có nghĩa là bản thân em đã muốn quên.” Tôi nhún vai.
Lúc sau, anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt phức tạp: “Nhưng Sở Nhi, em, thậm chí không nhớ những gì em từng nói hay sao?”
Tôi phát hiện, đêm nay, chúng tôi khác hoàn toàn bản thân mình những ngày thường.
“Em nói rất nhiều, anh hỏi câu nào cơ?”
“Chuyện tiền trợ cấp.” Sở Ninh nhẹ nhàng, sau đó nín thở chờ đợi.
Tôi nghi hoặc: “Tiền nào? Em có nói à? Lúc nào thế?” Tôi hoàn toàn không nhớ gì.
Sở Ninh nhìn tôi ngơ ngác, sắc mặt chuyển sang trắng hơn một chút – lần đầu tiên tôi thấy Sở Ninh bị tôi hỏi mà á khẩu. Nếu không phải thời điểm hiện tại, chắc chắn tôi sẽ rất đắc ý.
Chương 22: Chương 22
Sở Nhi, vì sao, vì sao em lại quên mất anh?…
Sở Ninh nói xong câu ấy thì gục luôn vào lòng tôi.
Tiếp theo là một mảnh hỗn loạn.
Rung chuông gọi quản gia, chúng tôi vội vàng đưa Sở Ninh xuống lầu, đặt anh lên giường trong phòng ngủ, đêm nay Sở Ninh sốt cao, hai chân bị chuột rút, luôn lẩm bẩm trong miệng điều gì…
Bác sĩ gia đình tới nơi, giúp anh thở oxi, tiêm ống thuốc còn to hơn ngón tay cái của tôi, còn đem theo một đống đồ nghề tôi không biết tên.
Lúc Sở Ninh phát bệnh nặng nhất, tôi răm rắp nghe lời quản gia và bác sĩ lấy ra băng vải, trói chặt cơ thể anh vào giường…
Một đêm, tôi ngồi bên cạnh Sở Ninh, nhìn anh bị cơn đau giày vò, trái tim tôi quặn lên đau đớn.
Chương 23: Chương 23
“Em không nhớ chuyện quá khứ, thực sự cũng rất khó tìm lại chính mình ngày xưa. Em không biết trước kia mình thế nào, nhưng hiện tại em thấy mình rất tốt, em không muốn thay đổi điều gì…không đúng không đúng…” Tôi khuấy hai vòng thìa trong nồi đất, đổi chân trụ đang đứng.
“Em…rất thích anh…không được không được…” Tôi lắc đầu.
“…Em, em rất lo lắng cho anh…haizzzzzz…” Tôi dậm chân, vặn bếp gas xuống mức nhỏ nhất, để cho lửa ninh nhừ món ăn.
“Em không biết anh vì quá khứ nên hiện tại mới đối xử tốt với em. Như vậy là bất công với anh, với em cũng thế.” Nói xong, tôi thở dài, ngẩng đầu nhìn trần nhà, trên lầu, có người đàn ông khiến tôi phải đau đầu, nhưng bệnh của anh ấy lại khiến tim tôi đau hơn.
“Aiiiiiii… mình phải làm thế nào chứ…haizz, rốt cuộc phải giải thích với Sở Ninh thế nào mới được…”
Tiếp tục thở dài, tôi chán nản gục đầu xuống, nhìn bọt nước trong nồi đất nổ lép bép, ngẩn người, tôi nhẩm nhẩm trong miệng: “Sở Ninh…”
“Nhớ anh đến thế cơ à?” Giọng nói yếu ớt nhưng đầy ý cười đột nhiên vang lên bên tai.
Tôi giật mình, nhanh chóng xoay người, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt – anh, từ lúc nào thì, tự nhiên xuất hiện ngay sau tôi, rồi bỗng đứng ngay bên cạnh…
“Anh…anh…” Tôi cầm thìa, lúng ta lúng túng, nói không nên lời.
Sở Ninh cười cười, cố gắng di động chiếc nạng, thân hình bỗng nghiêng ngả. Tôi cuống cuồng vứt cái thìa, đỡ lấy anh. Trong phút chốc, chợt thấy hơi do dự.
Sở Ninh quyết định thay, anh tựa hơn nửa người, đem toàn bộ sức nặng cơ thể dựa vào vai tôi, che miệng ho: “Mượn một lúc.”
“Sao anh lại đi linh tinh ra đây? Anh đang bệnh đó…” Tôi làu bàu, ôm eo, dìu anh ra ghế cạnh bàn ăn, cực kì cẩn thận.
“Anh tỉnh lại không nhìn thấy em.” Sở Ninh trả lời – nhẹ nhàng và bâ