
T_T”
“Sao vậy?”
“Anh trai anh nhất định sẽ nghĩ là chúng ta đang làm chuyện đó!”
Từ Vĩ Trạch nằm nghiêng trên giường, một tay chống vào má, cười nói: “Chuyện đó nào?”
Cúc áo của anh vẫn mở, khuôn mặt thấp thoáng nụ cười, có phần vô lại, mà cũng rất gợi cảm.
Thế nhưng Thư Hoán hoàn toàn không rung động trước sắc đẹp chói lòa của anh, cuống quýt nhảy xuống giường, chân trần chạy xuống lầu.
Thư Hoán mới chạy xuống nửa chừng thì Từ Vĩ Kính cũng vừa ra phòng khách, Thư Hoán gọi anh một tiếng, anh ngừng lại, bình thản xoay người, nhìn cô hì hục chạy đến trước mặt anh, thở hổn hển: “Anh … anh tìm em có việc gì ạ?”
Từ Vĩ Kính trấn tĩnh trả lời cô: “Không có gì, tôi chỉ thấy cô mắc mưa, muốn hỏi xem có cần thuốc cảm hoặc canh gừng gì đó không”.
Sau đó lại nhìn cô: “Có cần không?”
Lồng ngực Thư Hoán phập phồng: “Em … em và Từ Vĩ Trạch …”
“Hử?”
“Bọn em không làm gì hết, chỉ đùa thôi, mà đúng lúc anh ấy đè lên người em.”
Từ Vĩ Kính lặng lẽ nhìn cô: “Có liên quan gì đến tôi sao?”
Thư Hoán bỗng hoảng thêm: “Em … em chỉ muốn anh biết, em không phải loại người đó …”
Từ Vĩ Kính vẫn rất bình tĩnh: “Ừ. Vậy cô có cần canh gừng không?”
Thư Hoán có đầy cả một bụng những lời muốn nói, nhưng đối với sự bình thản không chút ấm áp của anh, lại chẳng biết nói gì nữa.
Cô rất sợ bị Từ Vĩ Kính hiểu lầm, còn đối với Từ Vĩ Kính, đây có phải hiểu lầm hay không thì có thể cũng chẳng khác nhau là mấy.
Từ Vĩ Kính như một bức tường, lạnh lẽo, cứng ngắc. Có lúc cho cô cảm giác hơi mềm mại, nhưng thực sự khi giơ tay chạm vào lại là sự lạnh lẽo vô cùng.
Cô đang thấp thỏm bỗng có cảm giác muốn khóc.
“Từ Vĩ Kính”
Từ Vĩ Kính nhìn cô.
“Thực ra em …”
Ánh mắt của anh bỗng hướng lên cao hơn, nhìn phía sau lưng cô, Thư Hoán hoang mang quay đầu lại.
Từ Vĩ Trạch đứng trên cầu thang, trong tay cầm đôi dép lê gấu trúc của cô, đang nhìn về phía họ.
“Tôi bảo nhà bếp nấu chút canh cho cô”.
Từ Vĩ Kính đi rồi, Thư Hoán đờ đẫn đứng đó, nghe Từ Vĩ Trạch gọi cô: “Gấu Hoán”, mới cố gắng ra vẻ bình thản quay người lại. Từ Vĩ Trạch đến trước mặt, vỗ vỗ đầu cô rồi quỳ xuống, nắm lấy gót chân nhỏ gầy của cô, giúp cô mang dép vào.
“Để chân trần chạy lung tung sẽ cảm lạnh đấy, lớn thế này rồi còn ngố thế”.
Chân chạm xuống đất thật lạnh, nhưng lòng bàn tay Từ Vĩ Trạch lại ấm áp mềm mại. Thư Hoán không kìm được sụt sịt mũi.
“Thực ra anh trai anh không phải người bảo thủ đâu.”
Mãi lâu sau Thư Hoán mới tỏ ra vui vẻ: “Thế à?”
“Chỉ là đang đóng kịch thôi, anh ấy cũng chỉ là anh trai, em cần gì chú ý đến suy nghĩ của anh ấy.”
“Không, em chỉ …”
Từ Vĩ Trạch bỗng nói: “Này, chắc em không yêu anh rồi đấy chứ?”
Nước mắt sắp tuôn của Thư Hoán lập tức chảy ngược vào trong, rùng mình nổi da gà: “Từ Vĩ Trạch, anh đổi giọng khác đi được không?”
Từ Vĩ Trạch nhìn cô cười, bất thần hỏi: “Vậy chẳng lẽ em đã yêu anh trai anh?”
Câu hỏi ấy quá bất ngờ, Thư Hoán không kịp trả lời.
Từ Vĩ Trạch tắt nụ cười, nhìn cô: “Anh nói đúng rồi?”
Thư Hoán cũng phản ứng: “Thèm … thèm vào ấy”.
Hai người nhìn nhau một lúc rồi Từ Vĩ Trạch lại cười vẻ thoải mái: “Wow, không phải chứ, còn dám để ý đến anh trai anh à?”
Thư Hoán cuống đến nỗi mặt đỏ lên, chối đây đẩy: “Em không có, em không có!”
Từ Vĩ Trạch khoanh hai tay trước ngực, dựa vào tường, ung dung nói: “Anh trai anh siêu xuất sắc!”
“Em biết”.
“Cũng đẹp trai chẳng thua anh bao nhiêu!”
“Em biết”. Đồ tự sướng!
“Thế nên … em cũng có thể tưởng tượng, có bao nhiêu cô gái thích anh ấy”
“Em biết”.
“Đến giờ anh ấy vẫn độc thân, nguyên nhân chắc em cũng hiểu.”
“Em biết”.
“Anh trai anh là người rất khó tính, anh thật sự không nghĩ ra người phụ nữ sau này anh ấy thích sẽ là người thế nào.”
Thư Hoán đã đạt đến cực hạn: “Em biết, em biết, em đều biết hết!”
“Biết là được. Em nhìn mình xem, em hoàn toàn chẳng có dự tính gì cho tương lai. Chúng ta học xong đại học, theo lý thì đều phát triển sự nghiệp rất tốt. Công ty anh có một trưởng phòng hành chính là bạn cùng khoa, cùng khóa với em, bây giờ lương của cậu ta một năm đạt cả triệu tệ, còn em bây giờ ngay cả công việc ổn định cũng không có. Thế là đã thua xa người ta rồi”
“…”
“Còn nữa, em cũng chỉ là hơi xinh xắn thôi chứ không phải đẹp gì cho lắm. Ngực không đủ to, mắt không đủ sâu, mũi cũng không đủ thẳng, miệng cũng không đủ nhỏ, tóc cũng không đẹp, phía bên trán này … ôi em tiêu rồi, còn mọc mụn nữa!”
Từ Vĩ Trạch kể xong, Thư Hoán đã không nói nổi.
Từ Vĩ Trạch cúi đầu nhìn kỹ rồi giật mình, vội đưa tay giữ lấy mặt cô: “Em sắp khóc à?”
Thư Hoán mắt đỏ hoe, đẩy anh ra: “Em không có, tránh ra.”
Từ Vĩ Trạch luống cuống chân tay: “Này, anh đùa đấy, đừng tưởng thật. Trước kia anh thường nói xấu em, em cũng đâu có sao”.
Lần này khác, anh đã miêu tả sự thất bại trong cuộc sống của cô quá chân thực.
“Được rồi, được rồi, lúc nãy anh nói bậy đấy. Thực ra em không thất bại, cũng không xấu xí.”
Vô dụng. T_T
“Được rồi, với tiêu chuẩn người bình thường thì em rất thông minh, xinh đẹp, dáng người cũng được. Đồ chơi em thiết kế chẳng phải rất được ưa chuộng sao, em xem trang we