
thể bất chấp mọi thứ để mong cầu một mối tình. Anh đã cho cô tất cả những thứ anh có thể cho. Còn cô vẫn cố chấp, miễn cưỡng anh như vậy.
Thư Hoán nức nở, cuối cùng không giằng co nữa, chỉ ôm lấy anh.
Trong nỗi tuyệt vọng khi đã hiểu ra mọi thứ, cô cũng bất đắc dĩ tỉnh lại khỏi giấc mộng thiếu nữ của mình.
Sáng sớm hôm sau, Thư Hoán vai khoác túi, theo Từ Vĩ Kính lên máy bay.
Cô không khóc cũng không phá rối, chỉ đờ đẫn nhìn về phía trước bằng đôi mắt to khác thường bởi sự mệt mỏi mấy ngày nay. Mấy chục phút sau đó, cô rũ rượi ngồi trong vòng tay Từ Vĩ Kính. Anh đắp chăn cho cô, nắm lấy tay cô.
Đó là sự dịu dàng nhất mà anh cho phép bản thân mang lại cho cô.
Máy bay đã hạ cánh, chầm chậm dừng lại, hai người họ tự động tách ra. Thư Hoán không còn cảm thấy ấm ức hay không cam tâm nữa, cô theo sau Từ Vĩ Kính, nhìn bóng dáng cao lớn của anh.
Anh vẫn rất mạnh mẽ, nhưng cô đã không còn vì sự mạnh mẽ ấy mà cố chấp muốn trở thành gánh nặng cho anh.
Tình yêu không liên quan đến dục vọng của anh đã khiến cô trưởng thành hơn chỉ trong một đêm.
Trong sảnh đợi sân bay trong nước, Từ Vĩ Trạch đang đứng đợi họ. Rất lâu rồi Thư Hoán không gặp anh, khi chưa kịp nhìn rõ mặt anh cô đã lúng túng, không biết làm gì.
Sau đó khoảng cách mỗi lúc một gần hơn, bốn mắt họ nhìn nhau. Trong sự ngượng ngập lạ lùng ấy, Từ Vĩ Trạch rụt rè cười trước: “Hi…”.
Anh vẫn đẹp trai như ngày nào, vết thương trên mặt đã biến mất như chưa từng có. Còn cô sau bao nhiêu chuyện xảy ra, cũng đã có thể không so đo việc đêm ấy xảy ra nữa.
Trong tích tắc, Thư Hoán cũng cảm thấy rất bình tĩnh, cô cũng nở nụ cười đáp lại: “Từ Vĩ Trạch”.
Cô đã từng đau lòng, phẫn nộ nhưng không hận anh. Giữa họ khó mà có cảm xúc xấu về nhau, cho dù có thì cũng dần dần tan biến theo thời gian. Thực ra anh vẫn là người cô quan tâm nhất.
“Em chịu quay về là tốt rồi”, Từ Vĩ Trạch để lộ lúm đồng tiền trên má, “Anh rất lo cho em”.
Sự lo lắng của anh là thật lòng. Anh cũng có thể là người duy nhất yêu cô chân thành.
“Anh không mong em tha thứ cho anh nhưng hy vọng em có thể cho anh cơ hội bù đắp.” Từ Vĩ Trạch xoa đầu cô, “Còn nữa, em đừng cảm thấy áp lực. Anh sẽ không cưỡng ép em phải đón nhận anh nữa”.
Thư Hoán ngẩng lên nhìn anh: “Hở?”
Từ Vĩ Trạch cười, nhìn cô: “Anh có bạn gái rồi”.
Thư Hoán nhìn anh. Nụ cười của anh bỗng có phần xa lạ, đến nỗi bất giác cô chớp mắt một cái.
Sau đó nhìn kỹ lại mới nhận ra đó vẫn là Từ Vĩ Trạch. Anh vốn dĩ là thế.
Chỉ là bản thân cô vì một số việc mà có ảo giác khác về anh nên mới cảm thấy bất ngờ như vậy.
“Chúc mừng anh nhé.”
Từ Vĩ Trạch lại cười: “Đừng khách sáo. Thế nào, có phải nhẹ nhõm hơn nhiều không?”.
Thư Hoán cũng gật đầu.
Chương 38
Từ thành phố T trở về, cuộc sống của Thư Hoán cũng bắt đầu trở về quỹ đạo. Cô từ bỏ Từ Vĩ Kính, cũng trở lại bạn bình thường với Từ Vĩ Trạch.
Bao sóng gió thăng trầm trong mấy tháng như một giấc mộng. Tỉnh dậy rồi thì mọi thứ đã qua. Hồi tưởng hay truy cứu hoàn toàn là vô nghĩa.
Hiện thực là bản vẽ cứ cách ngày phải giao, là hóa đơn hàng tháng được gửi đến, là dâu tây giảm nửa giá thành mua được, là ly mỳ tôm khi thức đêm. Rất tầm thường nhưng thực tế.
Tuy cũng có lúc ngủ không được.
Nhan Miêu bắt đầu tìm bạn trai cho cô, lúc nào cũng nói rằng: “Công ty bọn tớ vừa có một chủ quán mới đến, vừa cao to vừa đẹp trai, có hai căn nhà nữa!” hoặc “Em họ của đồng nghiệp tớ là giáo viên dạy thể dục thẩm mỹ, thu nhập ổn định, tính cách lại tốt…”
Thư Hoán đành khổ sở vùi mặt vào gối, chặn tiếng gáo thét của mình: “Tớ không cần, tớ không cần đàn ông!”
“Đi đi mà, đừng ở nhà mãi thế, rất hại cho bản thân. Tớ giới thiệu đàn ông tốt cho cậu.”
“Tớ thật sự không cần đàn ông mà.”
Cô không đói khát đến thế. “Không có được Từ Vĩ Kính thì chấp nhận Từ Vĩ Trạch, ngay cả Từ Vĩ Trạch cũng không có thì mau ra ngoài đường kéo một người về lấp chỗ trống”, đó là lý giải và nỗi lo tự biên tự diễn của Nhan Miêu.
Nhan Miêu có ý tốt, sợ cô cảm thấy đau buồn sau những chuyện xảy ra, mong có thể làm gì đó bù đắp cho cô,
Nhưng trên thực tế thì đúng là không cần thiết. Những người đàn ông tốt mà Nhan Miêu giới thiệu cô đều không cần, một mình cô cũng rất ổn rồi.
Cuộc sống bình thản trôi đi, thỉnh thoảng cũng có những chuyện vui vẻ.
Sinh nhật Đoạn Kỳ Nhã trùng với thời gian công tác ở thành phố S nên tiệc chúc mừng cũng tổ chức ở S. Về địa điểm thì không có lựa chọn nào tốt hơn họ Từ.
Thư Hoán cũng rất vinh hạnh nhận được thiệp mời với tư cách là fan trung thành, cô mang theo món quà đã lựa chọn kỹ lưỡng.
Lâu rồi Thư Hoán không có nhiệt tình ăn diện trang điểm, ngày nào cũng quần jeans và áo pull gấu hoặc mèo, đeo kính cận, tóc luôn buộc hờ sau gáy bộ dạng như thể chưa tỉnh ngủ.
Nhưng dù gì cũng là tiệc mừng sinh nhật Đoạn Kỳ Nhã, cô vẫn phải phấn chấn, vui vẻ mà tham gia, không thể mặt mày xám xịt, ủ rũ làm người ta bị ám vận xui xẻo được.
Thư Hoán từ bỏ quần jeans, mặc một bộ váy bằng lụa tơ tằm màu trắng, vạt áo dài đến đầu gối thêu đầy ha, mái tóc đen dày cũng búi thành búi to, lại đeo thêm hoa tai m