Gia Sư Băng Giá

Gia Sư Băng Giá

Tác giả: Thảo Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322105

Bình chọn: 7.00/10/210 lượt.

ng thủ thỉ nhỏ của 1 nhóm hs( tai thính gê)

– Ê mày, tao nghe nói NO1 LA k có bố mẹ thì phải- HS1

– Chắc k đó, mà mày nghe tin đó ở đâu? – HS2

– Thì bọn bạn tao nó bảo NO1 Gia Kiệt bảo nó thế mà. Mà LA cũng gớm thật, cho bọn chúng 1 trận tơi bời, te tua – HS1

– Vậy sao……..

Nghe tới đó, tôi đã giận sục sôi, xồng xộc chạy đi bỏ mặc bạn mình.

– Ấy, chạy đi đâu đó, đợi với- Lan hét.

– Tìm hắn- Tôi đáp.

Vừa nói xong thì thấy hắn ngay trc mắt, tôi xông vào tát hắn ta 1 phát rõ đau giữa đám đông.

– Cô…cô…làm cái trò j đấy- Hắn hỏi.

– Câu đấy phải để tôi hỏi mới đúng, anh làm cái trò j đấy?- Tôi trừng mắt.

– À, chuyện đó hả. Hì có j đâu mà cô em nóng thế.- Nói r’ hắn đưa tay vuốt tóc tôi. Tôi lại dơ tay ra định tát cái nữa thì hắn ta cản lại:

– Cô…làm j đấy- Mặt hắn ta có vẻ giận dữ thật

– Cô nhìn lại mình đi, dù cô có tát đc tôi thì cô cũng k phải là mồ côi cha mẹ sao, khổ thân cô thạt đây, haizz- Hắn ta nhấn mạnh từng chữ.

– Anh quá đáng lắm, tôi nói r’ chạy đi.

Tôi bỏ cả buổi học hôm đấy. Tôi cứ đi lang thang thẫn thờ như 1 con ngốc. R’ bỗng nhiên sẫm chớp đùng đùng r’ mưa, tôi bắt đầu sợ, trời xế chiều, những hình ảnh ngày hôm đó lại hiện về. Tôi khóc…khóc….và khóc…..

Chap 8: NO3 –Huỳnh Anh xuất hiện.

——-Quá khứ: 10 năm về trc’——–

Lúc đó tôi chỉ 6 tuổi, hồn nhiên, vui tươi trong sự dạy dỗ của bố mẹ. Hôm đó, bố mẹ tôi và dượng của tôi đi làm về muộn, k giống như TV ngoan ngoãn ở trong nhà đợi, tôi nhật định phải ra trc’ cổng chờ. Hôm đó trời cũng xế chiều và mưa tầm tả cùng với sấm chớp như thế. Tôi cầm dù kiên nhẫn đứng đợi họ về. Thấp thoáng thấy chiếc xe ô tô của họ từ phía xa, tôi đã reo lên:

– Bố mẹ kìa, dì ơi họ về r’- Tôi vui mừng khôn xiết.

R’ bỗng nhiên từ đâu, 1 chiếc xe tải đi ngược chiều lao tới, đâm phải chiếc xe của họ làm xe bị lật và…….

– Ba mẹ ơi, tôi hét lên và lao qua dg'(hên lúc đó k có xe). Lúc đó cả TV và dì cùng chạy ra.

– huhu ba mẹ ơi, ba mẹ bị làm sao thế này, tỉnh dậy đi. Asaaaaaaaaa dì ơi, máu…máu dì ơi. Híc híc- tôi nấc lên.

Tiếng tôi hét thật to và vang lên mãi tận trời xanh. Tôi theo xe cứu thương đến bệnh viện. Tôi vẫn khóc, khóc hết nước mắt r’ vẫn xụt xịt. Họ đưa 3 ng cô 3 p’ nào đó. Chờ 1 lúc cả 3 ng ra nhưng trên ng họ phủ 1 chiếc khăn màu trắng.

– Tôi rất tiếc, nhưng chúng tôi đã cố gắng hết sức, chúng tôi k thể làm j hơn.

– Họ…họ…họ đã…chết ư?- tôi nấc lên.

– Anh chị ơi, chồng ơi- Dì khóc

– K đc, ba mẹ là của cháu, họ còn sống, họ chưa chết đâu- tôi gào thét trong khi TV thì chỉ biết thút thít…

———–Trở về hiện tại————

Đầu óc tôi quay cuồng, mắt lảo đảo. Trời vẫn mưa to. Tôi khóc, khóc và khóc rất nhiều. Ngồi gục bên 2 cái cây, tôi thút thít.

– Tại sao, tại sao 2 ng lại bỏ con mà đi.- Tôi buồn đến nỗi bao nhiêu nc’ mắt cứ tuôn ra mất.

– Ê, cô em, làm j mà khổ thân thế này, ngồi 1 mình ở đây, k sợ à, đi chơi với bon anh đi.

– Tránh ra, mấy ng đi hết đi- Tôi hét

– Chà, trông cô em xinh thế mày mà sao dữ thế, thôi đi với bọn anh 1 lát thôi.

Nói rồi bọn họ cứ đụng vào ng tôi, nắm tay tôi lôi đi.

– Bỏ tôi ra -tôi quát.

– Không đời nào đâu cô em ạ.

Tôi giằng co, vật vờ với đám ng này 1 lúc thì cũng mệt lử, đến lúc tưởng chừng như kết thúc thì ở đâu 1 anh chàng xuất hiện. Nắm lấy tay tôi giật lại, đặt tôi ngồi xuống r ‘ tay k chiến đấu với bọn họ. Anh ta có vẻ rấ giỏi võ, k thua kém j tôi. Một lúc sau thì anh ta đã thắng, bọn kia co giò chạy.

– Cô k sao chứ- Anh ta hỏi.

– Sao nhìn anh quen thế nhỉ, hình như tôi gặp anh ở đâu r’ thì phải- Tôi thắc mắc.

– Chào NO1, tôi là NO3 Huỳnh Anh đây – Anh ta cười, 1 nụ cười siếu đẹp trai.

– À ừ nhớ r’.

– Mà cô làm j ở đây, k về nhà sao?

– Thì tôi đag trên dg’ về mà(thật ra là bị lạc dg’)

– Cô có sao k, hay để tôi đưa cô về nhé.

– Cảm ơn, tôi k sao, tôi tự về đc, thôi anh về đi.

– K đc, để cô thế này làm sao tôi yên tâm đc chứ.

– Mặc kệ tôi, anh cứ về đi, anh mà còn thế là tôi sẽ giận đấy.

– Ừ, thế thôi tôi về. Bye cô nhá.

Anh ta lặng lẽ bỏ về. Còn mình tôi lang thang khắp các con dg’. Đầu óc tôi quay cuồng, lảo đảo. R’ tôi ngất đi giữa con đường hoang vắng k 1 bóng ng.

Chap 9: Tôi đã phạm sai lầm lớn.

Trong lúc đó:

TV ở nhà, đã khuya r’ mà vẫn chưa thấy tôi về, nó sốt sắng đi tìm tôi, con nhỏ cứ đi đi lại lại trong nhà mà k bít làm j. R’ nó càm ĐT lên và gọi ngay cho NO2 Gia Hoàng(mà xin số hồi nào cũng k bít nữa)

– Alô, GH hả, bạn có bít số ĐT của Gia Kiệt k cho mình đi.

– Ừ , mà có chuyện j vậy.

– K bít có chuyện j xảy ra mà chị LA đi từ sáng tơi h vẫn chưa về, mình lo quá – Nó thút thít.

– Thế đã gọi cho nó chưa?

– ĐT chị ấy đag ở đây thì sao mà gọi đc, giúp mình với.

– Ừ thôi TV cứ nghỉ đi để mình gọi giùm cho.

– Ừ cảm ơn nhá.

Sau cuộc trò chuyện vừa r’ GH gọi ngay cho GK:

– Mày có bít bây h là mấy h r’ k mà còn gọi cho tao hả thằng kia.

– Anh làm cái trò j mà để LA đi từ sáng đến h vẫn chưa về nhà hả?

– LA nào, tao k bít – Hắn ta còn ngái ngủ.

– No 1 á.

– À, con nhỏ đó hả, ừ tao nhớ r’, mà sao mày lại quan tâm tới nó thế.

– Úi chà, chẳng qua là TV nó gọi cho em nhờ


Disneyland 1972 Love the old s