
nằm sải lai dưới đất không đứa nào nhúng nhích được…..Giải quyết xong cả đám nó chạy tới nhìn hắn….mặt hắn bây giờ thật buồn cười…. Chết cái mặt của đại thiếu gia rồi ……he he… Người thanh niên quay sang nhìn nó :
- Em khỏe chứ ?
- Ưm ưm !! Em khỏe lắm ! Anh về nước khi nào vậy ? Sao không cho em hay ?
- Anh vừa về tới thôi ! Giờ anh có một cuộc hẹn ! Có gì mình nói chuyện sau nhé !
- Sao cũng được ạ !! Chào anh…
Người đấy vội rảo bước đi… cũng như hắn…. người ấy đi nhanh như gió…. Thoắt cái đã hút khỏi tầm mắt của nó và hắn… nó thì ngước nhìn theo còn hắn thì đầy ắp suy nghĩ ?
- Người đấy là ai nhỉ ?
Hắn bước đến bên nó nhẹ nhàng nhìn khuôn mặt của nó :
- Cô có sao không vậy ?
- Bà bà không dễ có sao đâu ? Câu này tui hỏi mới đúng ! Cậu có bị sao không ? ? …….Á !!!! U một cục kìa ! há há há
- Còn cười được nữa hả ?
- Chài ! Không đẹp tí nào ! Để tui giúp anh mọc thêm một cục nữa cho chẳn cặp sừng nge !!!
- Muốn chết hả ?
- Hì hì !! Tui giỡn mà !!
- Mà cô không bị sao thật chứ ? ( Nét mặt cảu hắn chứa đầy sự quan tâm và lo lắng )
- ….! Không sao ! Chỉ xém chết thôi ! Lúc nãy tôi không để ý, có một đứa đột kích tui sau lưng. Cậu thì đang túi bụi, tui đang không biết phải làm sao.. May mà có anh ấy ! Nếu không tui cụt đầu rồi !!! Há há ! Nghĩ lại ớn thiệt……………
Nó chọc đúng vào cái khúc mắc nãy giờ của hắn :
- Mà người đó là ai vậy ??????
- Hỏi chi vậy ?
- Thì người đó lúc nãy cũng giúp tôi ! Muốn biết không được hả ?
Nó bước tới… Nhìn thẳng vào mắt hắn. Nó chỉ cười và buông ra vỏn vẹn 4 chữ :
- “ NGƯỜI YÊU CỦA TÔI”
CHAP 7 : Thổn Thức
================
Bốn chữ. Bốn chử thôi đủ để làm không gian trở nên căng thẳng… mọi thứ xung quanh nó và hắn dường như đứng yên không thể nào vận động như có một thứ vô hình cản trở… Nó tiến lên ngang hắn và cứ thế mà bỏ đi. Hắn phía sau đấy ngay người nhìn nó…Hắn có thể cảm nhận được sự vui vẻ và hạnh phúc trên dương mặt của nó.
“ Thật sự người yêu nó đã trở về rồi sao? Lần đầu tiên thấy nó thật sự vui đến thế”
“ Tức cười thật. Người như nó mà cũng có người yêu cơ đấy ! Tính tình thì thất thường, hung dữ chả giống con gái tí nào cả ! Không biết người yêu nó có vấn đề gì không mà lại yêu con heo đó ! Làm người yêu nó chắc tốn nhiều đồ ăn lắm đây !!!
Miệng hắn thì nói thế nhưng trong lòng hắn đang rối bời lên, chính bản thân hắn cũng không hiểu vì sao nữa.. Trái tim hắn đang đau nhói dường như có cái gì đó vừa mới đi xuyên qua nó để lại một vết cắt thật sâu khiến hắn phải tổn thương và đau đớn… Cái cảm giác này là gì vậy ? Tại sao, lần đầu tiên hắn có cảm giác như vậy… Xung quanh hắn có rất nhiều người con gái… Không khi nào có ai có thể làm hắn đau đến thế cả….Mà tại sao hắn lại tổn thương chứ ? Hắn và nó đã là gì của nhau…. Kể cả khi ôm sát nó vào lòng hắn vẫn không có một tí cảm giác nào với đứa con gái như nó… Thế nhưng… nhưng khi nghe chính miệng nó nói ra bốn từ ấy “ Người yêu của tôi” Cả thế giới đối với hắn dường như quay cuồng, quay thật nhanh, thật nhanh khiến hắn không thể xác định được phương hướng của chính bản thân mình… Hắn thật sự đã rất đau khổ khi nghe nó nói những từ ấy…
Vội bước theo nó dưới hàng cây xanh đang rì rào đang rung rinh trước gió… Hai con người đấy đi bên cạnh nhau không ai nói được lời nào… Hai trạng thái của hai con người ấy hoàn toàn đối lập với nhau. Đối với nó sự trở về của Lâm Vũ khiến cho nó rất vui, sự chờ đợi trông mong của nó cuối cùng rồi cũng thành hiện thực.. Lâm Vũ thật sự đã trở về. Trên nét mặt của nó đầy vẻ hạnh phúc, nụ cười ấy vẫn còn đâu đó trên đôi môi bé nhỏ của nó…
Còn Nam, hắn đang bối rối, đang đau khổ, đang tổn thương…..Hắn vẫn chưa kịp nhận ra được cái tình cảm ẩn sâu trong con người hắn, vẫn chưa nói và chưa đến lúc để nói bất cứ điều gì thì dường như mọi việc đã quá trễ…. Giờ hắn chỉ có thể đi bên cạnh nó và che chở cho nó từ phía sau….
Đến trước cổng ngôi trường ấy, nơi mà nó và hắn hằng ngày phải bước qua cánh cửa ấy như một việc làm thường lệ….. Đã hơn 7h45 nó lại đến trường trễ… lần này nó lại phải cày công năn nỉ ỷ oi bác bảo vệ nữa rồi :
– Bác ơi ! Tha cho cháu lần này nữa đi… hôm nay có lí do đặc biệt mà cháu phải đến trễ
– Lý do đặc biệt gì mà phải mặc cả váy và trang điểm thế công chúa ?
Bác bảo vệ lần này có vẻ rất cương quyết, nét mặt rất giận giữ vì nó luôn đi trễ làm cho ông rất phiền lòng. Nhưng biết làm cách nào bây giờ, năn nỉ thì nó cũng đã năn nỉ hết lời rồi, lần này chết chắc. Coi như là một ngày vắng không phép !!
Nhìn thấy nó năn nỉ ỷ oi đến hắn cũng phải phát sợ con bé này…. Nó năn nỉ không được lại quay ngược trở ra, bước qua khỏi mặt hắn thì nó đã phải đứng lại. Cánh tay hắn nắm chặt lấy tay nó giữ lại dường như hắn không muốn cho nó đi…. Nó đã đứng đấy rồi thì hắn bước đến bác bảo vệ nói thì thầm to nhỏ gì đấy vài câu… Sau vài giây
Kéttttt !!!!! Kétttt !!!…………..
Bác bảo vệ phải đích thân bước ra mở cửa và đứng khép một bên để hắn đi vào !!! Nó đứng đấy ngỡ ngàng và đầy kinh ngạc :
– Cái tên này ! Hắn làm đã làm gì thế nhỉ, mình năn nỉ thế mà bác ấ