Giấc Mơ Ngọt Ngào

Giấc Mơ Ngọt Ngào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323274

Bình chọn: 8.5.00/10/327 lượt.

Việt Nam trong một năm, sau đó sẽ sang Mĩ

– Nếu tôi không đồng ý thì sao?

– Con hiểu chuyện gì sẽ xảy ra cho con bé lúc nãy chứ?

Hắn không còn nói gì nữa. ông ta luôn theo dõi hắn và nó, ông ta rất tàn nhẫn và độc ác, nếu hắn không nghe lời thì điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra với nó, hắn không muốn, hắn không muốn nó gặp nguy hiểm…

– Từ nay ta sẽ thường xuyên về đây để quản lí con. Và một diều nữa là ta không muốn con bé đó ở lại đây. Con không nên gặp con bé đó nữa. con hiểu chứ? – ông ta phóng đôi mắt đe doạ. Hắn ngồi đó như cái xác không hồn.

Họ bước ra khỏi cổng để lại trong nhà một thằng nhóc đang đau đầu và một con nhóc vô tư không biết chuyện gì. Nó cứ nghĩ là họ đến thăm hắn thôi, cha mẹ thăm con có gì là lạ.

Nó bước xuống lầu, vẫn hí hửng như thường ngày. Hắn vẫn không biểu lộ nỗi lo lắng ra ngoài.

– Ăn gì tui nấu

– Nấu hết tất cả các món mà cô biết

– Trời, tui biết nhiều món lắm đó, ăn không hết đâu

– Kêu nấu thì nấu đi, sao hôm nay nhiều chuyện quá vậy ? !!!!!!!!!!! – Hắn quát lớn khiến nó cũng phải giật mình….

– Ok – nó chán nản chui vô bếp – ê ra chợ mua cho tui vài thứ coi

– Phiền thật – hắn cào nhào nhưng có lẽ nó sẽ không còn phiền phức với hắn nữa, kể từ ngày mai…

Dẫu biết hắn ra đường là đàn bà con gái té rần rần, tai nạn xảy ra đùng đùng nhưng nó vẫn sai hắn đi, tại nó thích sai biểu hắn mà. hắn về nhà với đống rau quả trông mắc cười lắm. nó làm cả chục món, kì này ăn mệt nghỉ lun.

Nó dọn ra bàn, hắn cũng phụ. Cả hai ngồi vào bàn ăn

Hắn vẫn giữ gương mặt hầm hầm khó chịu

– Phụt……. cô làm món gì đây? Khó ăn quá

– Huh ? Tui thấy bình thường mà ? Khó ăn gì đâu ?

– ọc ọc…. món này nữa, cả món này nữa, tất cả cái món này… cô biết làm thức ăn không vậy hả? giết tôi à – hắn quát lên

– Ê! Bị gì vậy hả? tui đã nếm hết rồi, tất cả đều rất vừa ăn. Anh làm sao vây? – nó đang thực sự bực mình

– Bị gì hả? bị cô hại chết đây này chứ bị gì? Mà sao cô cứ ở nhà tui hoài vậy hả? chẳng phải cô nói khi nào tìm được nhà sẽ dọn đi sao…

– … – nó nhìn hắn chăm chăm mà không nói gì, hắn thực sự lạ lắm

– Nhìn gì hả? cô ở đây chẳng giúp gì được cho tui cả, cơm canh thì chẳng ra gì, nhà cửa cũng không thường xuyên dọn dẹp, tối ngày chỉ biết ngủ…

– Anh thật sự muốn tui ra khỏi đây… phải không? – nó ngập ngừng, tự nhiên nó thấy buồn ghê, hắn đã thay đổi

– Đúng. Tui đã mướn cho cô một căn nhà gần trường, cô nên dọn tới đó đi, càng sớm càng tốt.

– Anh thật sự muốn tui đi chứ? – nó hỏi lại lần nữa, chính nó cũng không biết sao nó lại hỏi vậy, đúng là dư thừa

– Phải, tui muốn như vậy đấy, cô muốn tui nói bao nhiêu lần nữa hả ? cô nghĩ mình là cái gì mà cứ ở đây hoài vậy hả? thú thật là trong khoảng thời gian cô ở đây tui rất bực mình, rất khó chịu, vậy nên cô nên sớm rời khỏi đây đi.

– Anh… ghét tui lắm phải không? – nó hỏi, ánh mắt vô hồn nhìn vào không gian

– … phải, Tui không hề ưa gì cô cả… cô làm tui rất chướng mắt và luôn xen vào náo loạn cuộc sống của tôi một cách tự tiện…. giờ phải kết thúc tất cả… cô đi khỏi đây đi… tôi không muốn gặp cô nữa…..

Hắn nói rõ rang từng câu, từng chữ…. Hắn phóng những nhát dao sắc bén vô hồn vào thẳng trái tim của nó…. Nó đứng đấy… ánh mắt bắt đầu ươn ướt… nó không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng hiện tại hắn đã lên tiếng … và hắn đã đuổi nó đi…. Không còn lý do gì để ở lại đây nữa rồi… nó nghẹn ngào cất tiếng đáp lại :

– Tôi hiểu rồi !!!!!!!!!!!!!!

CHAP 20 : ĐAU………….

=======================

Nó lên phòng, hắn cũng lên phòng hắn. bây giờ có hai trái tim đang rỉ máu. Nó thu xếp đồ đạc nhanh như có thể. “mày không được khóc, Thiên, mày không được khóc, tại sao mày phải khóc chứ? Tại sao mày phải đau lòng, hắn đã nói như vậy thì tại sao mày phải đau lòng vì hắn. tại sao lại thấy đau khi hắn nói thế…tại sao chứ? Có lẽ mày nên tỉnh mộng đi Thiên à. Nam ghét mày, rất ghét mày, mày chỉ là một đứa không có gì thì đừng có mà mơ tưởng. tỉnh lại đi” nó đau lòng tự động viên. Trong giây phút đau lòng nhất, nó chợt nhận ra một điều mà từ bấy lâu nay nó luôn cảm thấy: nó yêu hắn.

Nó cất bước đi xuống… rảo quanh căn nhà rồi dần dần tiến ra cửa… nó quay đầu lại ngước nhìn nơi đây một lần cuối…. nơi đã mang đến cho nó cả nụ cười và giờ đây lại là nước mắt….Chắc sẽ khong còn cơ hội để quay lại đây nữa rồi…. gương mặt của nó bắt đầu nở một nụ cười… nụ cười từ biệt…trong…. Nước mắt :

– Từ biệt nhau nhé “ quỷ vương” đến lúc tôi phải ra đi rồi… tôi sẽ cố gắng quên cậu và…. Cậu hãy quên tôi đi….

Nó quay đầu bỏ đi….trong nước mặt, trong đau khổ … và trong tuyệt vọng…. hắn đã mang đến cho nó niềm hy vọng và rồi chính hắn đã cướp đi cái hy vọng mà nó vừa hẻ mở……khi nó phát hiện ra được nó yêu hắn…. thì cũng đến lúc nó phải “ ra đi”

– Heo !! Cô đâu rồi heo ?

Hắn bước ra cửa phòng mình và đứng gọi… đương nhiên là sẽ không có tiếng trả lời.

Khi hắn xuống phòng khách thì căn nhà chỉ còn lại mình hắn, trơ trọi cô đơn như ban đầu, thiếu vắng tiếng cười, tiếng hét của nó, căn nhà này trở nên hoang lạnh đến đáng sợ. hắn tiến lại cái bàn mà nó và hắn thường hay ăn. Trên đó có mộ mảnh giấy


80s toys - Atari. I still have