Snack's 1967
Giang hồ biến địa thị kì ba

Giang hồ biến địa thị kì ba

Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327351

Bình chọn: 7.00/10/735 lượt.

g tính là hiểm trở nhưng lại rất ít người đến. Thứ nhất vì trong núi nở đầy hoa độc, hơi không cẩn thận thì sẽ đụng vào. Thứ hai vì trên núi nhiều đường mòn, lạc đường gặp ma quỷ là chuyện bình thường. Cho nên dần dần người ta đồn trên núi này có ma, ngay cả người đốn củi và kẻ đi săn cũng ít khi đến.

Mà lần này phương hướng mấy người kia chạy trốn cũng là Vọng Nguyệt sơn ở Tây thành.

Thấy mọi người đã vào cửa núi, đuôi mày Tần Thiếu Vũ khẽ nhếch, liếc mắt với Hoa Đường.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng hơi ngạc nhiên.

“Bích Lục Đồng đâu rồi?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Ở đây!”. Thẩm Thiên Lăng lấy một túi nhỏ trong ngực ra. “Ngươi cần à?”

“Ta không cần, ngươi cầm đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Núi này có khí độc, Bích Lục Đồng sẽ bảo vệ ngươi”

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nét mặt rõ ràng khẩn trương!

“Đừng sợ”. Tần Thiếu Vũ vỗ lưng hắn. “Không ai có thể cướp ngươi đi”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, hít sâu một cái!

Nhất định không thể làm mất mặt danh môn chính phái!

“Tần cung chủ”. Một lúc sau, quan binh ở gần đó cũng nghe tin chạy tới, trong thời gian ngắn ánh lửa tận trời. Tần Thiếu Vũ phân công mọi người vào núi tìm, nếu gặp phải tình trạng gì đột xuất thì liên lạc bằng đạn tín hiệu.

Bốn phía một mảnh đen kịt, ám vệ phía trước giơ đuốc, Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ tay trong tay, đi giữa đội ngũ.

Xa xa truyền tới tiếng thú hoang kêu, Thẩm Thiên Lăng lòng bàn tay đổ mồ hôi, thấy hơi ớn!

Càng lên cao, đường núi càng khó đi, nếu không phải có Tần Thiếu Vũ đỡ thì Thẩm Thiên Lăng suýt nữa té xuống núi vài lần, đặc biệt yếu đuối!

“Còn muốn đuổi theo nữa sao?”. Thấy phía trước là một mảnh rừng rậm, Thẩm Thiên Lăng trong lòng sợ sệt, lỡ có sói thì sao. Dù không có sói, nghĩ tới mấy côn trùng rắn rết kì quái cũng rất đáng sợ!

Tần Thiếu Vũ không nói lời nào nắm chặt tay hắn, cùng nhau đi vào.

Thẩm Thiên Lăng trong lòng run lên, rất muốn ôm cây kháng nghị. Cảm giác “Em bé bị người nhà mạnh mẽ đưa đi nhà trẻ” này thật chẳng hay ho gì!

Trên mặt đất phủ một tầng lá rụng thật dày, mùi hôi thối nồng nặc xung quanh, Thẩm Thiên Lăng sau lưng ướt đẫm mồ hôi, thầm liều mạng cầu khẩn đừng có con rắn nào rớt xuống cổ a! Quả thật hù chết người!

“Đằng trước có dòng sông”. Ám vệ dò đường về bẩm báo. “Nhìn không giống có người đi qua, còn muốn tiếp tục đi về phía trước sao?”

WTF đừng a! Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn Tần Thiếu Vũ – mau hạ lệnh quay về thôi!

Tần cung chủ lạnh lùng nói. “Tiếp tục”

Thẩm Thiên Lăng: ….

Mẹ kiếp một chút cũng không hiểu ý người khác!

Tuyệt giao!

“Mệt ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Phía trước phía sau một đống người, Thẩm tiểu thụ không thể làm gì khác ngoài hiền lương thục đức nói. “Không sao, chính sự quan trọng hơn”. Cực kì hiểu lý lẽ!

Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng, vươn tay sửa sang tóc cho hắn, còn chưa kịp nói gì thì sắc mặt lại biến đổi.

“Sao lại… a!”. Thẩm Thiên Lăng còn chưa hỏi xong thì đã bị hắn ôm lên, nhảy khỏi mặt đất ba bốn thước.

Vài mảnh ngân châm đâm vào thân cây, dưới ánh trăng có chút rùng rợn.

Mười mấy người áo đen nhảy từ trên cao xuống, trong chốc lát bắt đầu đánh nhau với ám vệ Truy Ảnh cung. Giữa tiếng đao kiếm, Thẩm tiểu thụ gần như muốn lệ rơi đầy mặt. WTF thế mà gặp phải mai phục, tình tiết cẩu huyết kiểu này có thể đổi mới chút không!

Người đâu cứu mạng!!!

“Rút lui”. Thấy ngày càng nhiều người áo đen từ bốn phương tám hướng tuôn ra, Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng chạy như bay vào sâu trong rừng.

“Đuổi theo”. Đối phương rõ ràng có chuẩn bị mà đến. “Bắt Thẩm Thiên Lăng, thưởng thiên kim (ngàn vàng ~)”

“Khụ khụ”. Công tử Thẩm – Thiên – Kim bị xóc nảy đến ho khan, cực kì buồn nôn!

Còn không bằng Đạp Tuyết Bạch chạy nữa, đừng để lão tử ói hết cả dạ dày vào tay ngươi a!

Tin hay không một phút sau sẽ ói lên hết cả người ngươi!

Bay qua dòng sông lăn tăn gợn sóng, Tần Thiếu Vũ không hề có ý dừng chân, ngược lại càng chạy càng nhanh, thẳng đến vách đá mới ngừng bước.

Thẩm Thiên Lăng vô lực ngồi xổm xuống đất ho khan.

Tần Thiếu Vũ lau mồ hôi cho hắn.

“Lần sau còn như vậy, coi chừng lão tử tuyệt giao với ngươi”. Thẩm Thiên Lăng vất vả điều chỉnh hô hấp, quay đầu nhìn quanh một chút, chân nhất thời mềm nhũn.

Vách núi a a a a a a!

“Chạy lộn đường rồi!”. Thẩm tiểu thụ căm giận kháng nghĩ, chạy trối chết cuối cùng tới đường cùng, có điềm xấu!

“Trời tối quá, sợ ngươi bị người ta đả thương”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn đứng dậy, không một chút áy náy.

“Hồi nãy là ai vậy?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Người của hắn”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Có ý gì?”. Thẩm Thiên Lăng hơi mê mang, người của hắn là ai?

Tần Thiếu Vũ chỉ chỉ phía sau.

Thẩm Thiên Lăng kì quái quay đầu nhìn, chỉ thấy trên tảng đá lớn cách đó không xa, một nam tử áo màu bạc đang lẳng lặng đứng, trên mặt mang mặt nạ bạc, dưới ánh trăng có hơi rùng rợn.

“A!!!!”

Mẹ kiếp ở đâu chui ra hù chết người ta!

“Sợ hắn hả?”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp gáy hắn, giọng điệu mang theo ý cười.

“WTF ai vậy?”. Thẩm Thiên Lăng trong lòng còn sợ hãi, kiên quyết không chịu quay đầu nhìn nam nhân mang mặt nạ lóng lánh ánh bạc k