
thích ta làm vậy không?”. Tần Thiếu Vũ khẽ vuốt ve tấm lưng trần của hắn.
“Không”. Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm.
Tần Thiếu Vũ bật cười. “Không thích thật sao?”
“Không cho nói nữa”. Thẩm tiểu thụ cực kì hung dữ!
“Không cho nói, vậy bây giờ làm gì?”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn hỏi.
“Ngủ”. Thẩm Thiên Lăng giả chết.
“Ừ, ngươi ngủ đi”. Tay Tần Thiếu Vũ lướt xuống, nắm lấy cái mông mềm mịn. “Ta tiếp tục làm chuyện khác”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Được không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi thử.
“Không được!”. Thẩm Thiên Lăng rất có nguyên tắc, ôm chăn nhào xuống giường.
Tần Thiếu Vũ giật mình. “Ngươi muốn đi đâu?”
“Ngủ ở khách phòng!”. Thẩm Thiên Lăng mặc quần áo, chuyện này tránh được ngày nào hay ngày nấy!
Tần Thiếu Vũ quả thật bị hắn chọc cười.
“Tốt nhất ngươi… a!”. Tay còn chưa đụng tới then cửa thì Thẩm tiểu thụ đã bị lôi về giường.
“Có ai lại chạy mất vào lúc này?”. Tần cung chủ gõ đấu hắn, nghiêm khắc dạy dỗ.
“Có, là ta”. Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng rất thành thật.
“Vậy ta phải làm sao đây?”. Tần Thiếu Vũ đè lên người hắn, bộ phận căng trào kia đầy khí phách mà đặt trên chân Thẩm tiểu thụ.
“Tự xử”. Thẩm Thiên Lăng thân thiết đề nghị.
Tần Thiếu Vũ nghiến răng nghiến lợi. “Nhắc lại lần nữa thử xem!”
“Chuyện đó sao có thể lập lại lần nữa”. Thẩm Thiên Lăng bịt miệng. “Không nói”
“Không nói cũng tốt”. Tần Thiếu Vũ bóp cằm hắn. “Chúng ta làm”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Vẻ mặt gì đây?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
Thẩm tiểu thụ gian nan nuốt nước bọt.
“Không có gì muốn nói với ta sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng nhắm chặt mắt, tuy đã mơ hồ có chuẩn bị trước, thế nhưng… ta vẫn không muốn hậu môn bị nứt ra a!
“Đại hiệp tha mạng!!!”
Quả thật là vẻ mặt đẫm máu!
CHƯƠNG 67: XX XONG KHÔNG CÓ CƠM ĂN
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt hắn.
“Hay là ta dùng tay giúp ngươi nhé?”. Thẩm Thiên Lăng vô lực đề nghị.
“Được”. Tần Thiếu Vũ gật đầu.
Mắt Thẩm tiểu thụ phút chốc sáng lên. “Ngươi – ngươi – ngươi đồng ý ư? Đổi ý là thái giám đó!”
Tần Thiếu Vũ cong khóe miệng. “Ừ, trước hết dùng tay”
Cái gì gọi là trước hết dùng tay chứ! Thẩm Thiên Lăng muốn khóc. “Đừng chơi chữ với ta chứ!”
Quả thật đáng ghét!
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, ôm lấy vòng eo mềm mềm mụp mụp, cúi người cắn lỗ tai hắn. “Muốn ngươi”
Thẩm Thiên Lăng: …
Hai chữ này quả thật khiến người ta mặt đỏ tới mang tai!
“Chúng ta thử một lần nhé?”. Giọng Tần Thiếu Vũ trầm thấp mê người. “Không được thì không làm nữa”
“Ta có thể kêu ngừng lại bất cứ lúc nào sao?”. Trong lòng Thẩm tiểu thụ không yên.
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Được không?”
“… Quả thật không thể dùng tay sao?’. Thẩm Thiên Lăng còn chưa cam lòng, dùng vẻ mặt cực kì MOE nhìn hắn.
Thế nhưng hình như phản hiệu quả.
Bởi vì một giây kế tiếp, Tần cung chủ đã cởi áo.
Rõ ràng không còn đường để trốn, Thẩm Thiên Lăng bi tráng nhắm mắt lại!
Tần Thiếu Vũ buồn cười. “Ta sẽ không ăn ngươi, có gì đâu mà khẩn trương?”
“Nói thì dễ lắm”. Thẩm Thiên Lăng phẫn nộ mở mắt ra. “Không thì ngươi ở phía dưới đi!”
“Không”. Tần Thiếu Vũ một phát cự tuyệt.
“Vậy thì câm miệng!”. Thẩm tiểu thụ cực kì hung dữ!
Đừng ép lão tử cãi nhau với ngươi vào lúc này nha!
Cực kì phiền!
“Ngoan, thả lỏng một chút”. Tần Thiếu Vũ phất tay kéo rèm xuống.
Ánh nến xuyên qua lụa mỏng, tản ra quầng sáng ấm áp trên giường.
“Thả lỏng không được”. Thân thể Thẩm Thiên Lăng cứng thành một cây gậy, cực kì không có tình thú!
Tần Thiếu Vũ nghe vậy rời khỏi người hắn, xoay lưng xuống giường.
WTF! Sao không nói lời nào đã đi rồi, ta còn nhắm mắt chờ mà! Thẩm tiểu thụ phút chốc kinh sợ, chẳng lẽ chê lão tử nên đổi ý?
Ngươi – ngươi – ngươi thật sự không có đạo đức nghề nghiệp!
Sau một lát, Tần Thiếu Vũ trở lại. Nghe tiếng bước chân cách giường ngày càng gần, Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng nhắm mắt lại, sau đó cảm thấy trong miệng bị nhét vào một viên nho nhỏ như hạt đậu.
“Cái gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Thứ có thể khiến ngươi không khẩn trương”. Tần Thiếu Vũ cụng trán với hắn.
Trong lòng Thẩm Thiên Lăng nảy lên dự cảm chẳng lành. “Xuân… dược?”.
Tần Thiếu Vũ cười, nhéo mũi hắn. “Gọi là Hoa Gian Túy”
…
Túy cả nhà ngươi! Thẩm tiểu thụ nhất thời lệ rơi đầy mặt, đừng tưởng đặt tên dễ nghe là có thể che giấu bản chất tội ác! Ngươi là cái đồ dâm ma sắc dục đầy mình!
“Ngoan, ta sẽ không làm ngươi đau”. Tần Thiếu Vũ đặt hắn nằm lên giường.
Thẩm Thiên Lăng ôm gối, toàn thân muốn nghẹt thở!
Tần Thiếu Vũ vén tóc hắn sang bên, cúi đầu hôn lên gáy hắn một chút!
“Ưm…”. Thẩm Thiên Lăng sợ nhột, rụt cổ một cái.
Tần Thiếu Vũ cười khẽ, một đường hôn dọc xuống lưng hắn, sau đó cắn lên cái mông vểnh.
Thẩm Thiên Lăng vô cùng khẩn trương nuốt nước bọt, kết quả bị sặc thê thảm, trong nháy mắt bắt đầu liều mạng ho khan, quả thật khổ sở không tả nổi!
Tần Thiếu Vũ giật mình. “Sao vậy?”
Thẩm Thiên Lăng đỏ mặt, quả thật sắp ho ra cả phổi.
Tần Thiếu Vũ đỡ hắn dậy, vươn tay vỗ lưng cho hắn. “Uống miếng nước nhé?”
Thẩm Thiên Lăng khoát khoát tay, vất vả lắm mới đỡ.
“Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn nhẹ giọng hỏi.
Trong lòng Thẩm Thiên