
Thiên Lăng thở phào nhẹ nhõm, vậy là chưa đến mức phát sinh chuyện gì quá trớn! Ít nhất… không có thực hành, thật quá cầm thú mà!
Vì vậy Thẩm Thiên Lăng lại hỏi. “Nàng dạy cái gì?”
Bảo Đậu nói. “Kỹ thuật trên giường”
Thẩm Thiên Lăng bị nghẹn một chút, ta biết là kỹ thuật trên giường, ta hỏi nội dung cụ thể cơ!
“Chính là dạy chuyện đó”. Khuôn mặt Bảo Đậu đỏ bừng, giọng nói cũng nhỏ xuống. “Hơn nữa bình thường còn có mấy thứ đồ kì quái”
Lại còn có công cụ sao? Thẩm Thiên Lăng nhất thời liêu xiêu theo gió, cảm giác thế giới quan (cách nhìn nhận về thế giới xung quanh ~ trong triết học hay có ~) bị đổi mới!
“Tằng phu tử còn nói, chỉ cần công tử chịu khó dùng đồ vật này luyện tập, tương lai Tần cung chủ nhất định sẽ vì công tử thần hồn điên… ô!”
“Con nít không được nói chuyện này”. Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tới mang tai.
“Ha”. Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng cười khẽ.
“A!”. Thẩm Thiên Lăng càng hoảng sợ, hình như hơi quen tai.
“Phu nhân xấu hổ sao?”. Tần Thiếu Vũ từ hòn non bộ bước ra, đáy mắt tràn đầy ý cười.
Cười em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng căm tức nhìn hắn. “Đê tiện!”. Nghe lén người ta nói chuyện!
“Câu này thật oan uổng”. Tần Thiếu Vũ bước tới cạnh hắn. “Ta đang phơi nắng ở chỗ này thì phu nhân chạy tới nói cho ta nghe, bây giờ thành lỗi của ta sao?”
“Hừ!”. Thẩm Thiên Lăng kéo Bảo Đậu xoay người rời đi.
“Nếu không muốn đến lớp thì ta mang ngươi đi dạo chợ được không?”. Tần Thiếu Vũ đuổi theo, sóng vai với hắn.
“Cảm ơn, không cần”. Thẩm Thiên Lăng không thèm nhìn hắn.
Đi dạo chợ vừa nghe thì thấy đáng khinh rồi! Kiếp trước người muốn dụ dỗ lão tử rất nhiều, kiếp này nhất định cũng không ít, ngươi muốn dạo chợ với ta thì cũng phải xếp hàng 30 năm!
“Bức bối ở trong phòng cũng không phải cách”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ra ngoài đông người, có thể xem náo nhiệt”
Thẩm Thiên Lăng vẫn khinh bỉ! Vừa nhìn ngươi thì đã biết chưa từng thấy qua live show mấy vạn người!
“Phu nhân…”
“Câm miệng!”
Bảo Đậu dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Tần Thiếu Vũ.
“Sau khi mất trí nhớ, lá gan cũng lớn hơn nhiều”. Tần Thiếu Vũ không giận, ngược lại còn vươn tay nắm lấy gáy hắn.
“Làm gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng thấy sau gáy tê tê nên giận dữ nói. “Ngươi định bạo lực gia đình với ta ư?”
Tần Thiếu Vũ đơn giản bế hắn lên.
FUCK! Thẩm Thiên Lăng kinh hoảng. “Mau thả ta xuống!”
Tần Thiếu Vũ dưới chân dùng lực, xoát xoát bay ra tường.
“Người đâu cứu mạng…”. Dư âm cực kì lượn lờ.
Bảo Đậu trợn mắt há mồm.
“Có chuyện gì thế?”. Thẩm Thiên Phong nghe tiếng động chạy tới.
Bảo Đậu vẻ mặt >_<. “Tần cung chủ ôm công tử bay đi”
Thẩm Thiên Phong: …
“Ngươi cái đồ chết tiệt này!”. Thẩm Thiên Lăng liều mạng giãy dụa, nước mắt chảy ào ào.
Tần Thiếu Vũ ôm hắn đáp xuống một gốc cổ thụ, đặt hắn ngồi lên chạc cây.
“A A A!”. Thẩm Thiên Lăng khuôn mặt bị doạ trắng bệch. Mẹ kiếp, lão tử sợ độ cao nha! Cao hơn 10 thước sẽ choáng váng!
“Sợ sao?”. Tần Thiếu Vũ cố ý hỏi.
Thẩm Thiên Lăng giống khỉ ôm lấy thân cây, tiện thể nhắm chặt mắt.
Tần Thiếu Vũ tâm trạng phức tạp nhìn tư thế của hắn.
Thật quá xấu.
Thẩm Thiên Lăng toàn thân đều run lẩy bẩy.
Tần Thiếu Vũ rốt cuộc biết sai, khẽ nhíu mày đỡ hắn lên. “Sao lại khóc?”
“Mang ta xuống dưới”. Thẩm Thiên Lăng sắc mặt trắng bệch.
Tần Thiếu Vũ không hỏi nhiều nữa, ôm hắn nhảy xuống hẻm nhỏ.
“Không sao chứ?”. Tần Thiếu Vũ xoa mồ hôi lạnh trên trán hắn.
Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm xuống đất ôm đầu, nhớ tới 5 năm trước.
Hắn đang đóng phim thì công tác bảo vệ có vấn đề, rơi từ trên cao xuống đất với một bạn diễn. Hắn mạng lớn nên rơi xuống tấm nhựa, chỉ bị ngoại thương, nhưng người kia vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.
“Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ nhẹ giọng. “Ta chọc ngươi thôi, sao có thể khiến ngươi ngã xuống”
Thẩm Thiên Lăng vẫn vùi mặt vào đầu gối, nhức đầu muốn nổ tung. Sau sự cố kia, hắn nằm bệnh viện hơn nửa năm, cứ nhắm mắt lại thì thấy cảnh mình rơi xuống. Sau đó hắn được bác sĩ tâm lý giúp thoát khỏi ám ảnh, nhưng mắc chứng sợ độ cao, nếu đứng ở chỗ cao không được che chắn bốn phía sẽ choáng váng, cho dù cảnh đóng phim đơn giản cũng phải dùng thế thân.
“Chúng ta về nhà đi”. Tần Thiếu Vũ đỡ hắn đứng lên.
Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại, sắc mặt như tờ giấy trắng.
“Công tử ngươi bị sao vậy?”. Bảo Đậu đang dọn phòng, đột nhiên thấy Thẩm Thiên Lăng nửa sống nửa chết được bế đến, vậy nên thành công bị doạ sợ.
“Lấy chút nước nóng lại đây”. Tần Thiếu Vũ ôm người đặt xuống giường.
“Ta không sao”. Thẩm Thiên Lăng uể oải nói. “Ngươi đi đi”
“Sợ đến vậy sao?”. Tần Thiếu Vũ chần chờ.
Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại, rõ ràng không muốn nói chuyện với hắn.
“Cung chủ, nước nóng đây!”. Bảo Đậu bưng một thau lớn vào.
Tần Thiếu Vũ vắt khăn, tỉ mỉ lau cái trán đầy mồ hôi của hắn. “Sau này ta không mang ngươi tới chỗ cao nữa”
Thẩm Thiên Lăng ôm chăn xoay người.
Bảo Đậu vô cùng lo lắng nhìn Tần Thiếu Vũ. Ngươi làm gì công tử nhà ta vậy? Sao mới một chút mà có chuyện rồi!
“Chăm sóc tốt cho hắn”. Tần Thiếu Vũ đứng lên, xoay người ra cửa.
Thẩm Thiên Lăng đờ ra nhìn vào tường, Bảo Đậu không biết ngọn nguồn, đành