
lộ ra khí phách.
…
Thẩm Thiên Lăng yên lặng chửi FUCK, cái đồ tứ chi phát triển thích bạo lực!
Giống như Tần Thiếu Vũ nói, lần này Thẩm Thiên Lăng ra đường tuy cũng không ít người nhận ra nhưng lại không ai dám nhìn thẳng! Thậm chí khách ngồi trong quán nhỏ ăn vằn thắn thấy hai người xong cũng chạy tứ tán, giống như gặp quỷ!
Tâm trạng Thẩm Thiên Lăng phức tạp, không nói gì, hắn chỉ muốn được đối xử như người bình thường mà thôi!
Tần Thiếu Vũ lơ đễnh kéo hắn ngồi xuống quán nhỏ. “Hai chén vằn thắn, hai chén mì, thêm một lồng bánh bao”
“Có ngay”. Chủ quán là một ông lão sắc mặt hồng hào, tuy râu tóc bạc trắng nhưng tay chân nhanh nhẹn.
“Ngươi thường đến đây sao?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò.
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ đưa đũa cho hắn. “Từ bá vốn là người của Truy Ảnh cung, sau này thoái ẩn giang hồ mở quán vằn thắn, mùi vị không hề kém so với hoàng cung”
“Cung chủ cứ đùa”. Chủ quán đặt hai chén vằn thắn lên bàn. “Mùi vị thôn quê sao sánh bằng kinh thành được”
“Ăn thử xem”. Tần Thiếu Vũ đặt một chén trước mặt hắn.
Thẩm Thiên Lăng ăn thử một ngụm canh, chỉ thấy thơm ngon thanh đạm, không chút tạp vị, vì vậy nheo mắt lại. “Ăn ngon”
“Phu nhân thích là tốt rồi”. Ông lão cười ha ha.
Thẩm Thiên Lăng phun ngụm canh ra ngoài, đừng gọi bậy theo cung chủ nhà ngươi chứ! Ta cơ bản không phải phu nhân của hắn!
Thật đáng ghét!
Ăn sáng xong, Thẩm Thiên Lăng ợ một cái, sau đó chọt chọt Tần Thiếu Vũ. “Trả tiền”
“Không cần không cần”. Ông lão cười xua tay. “Cung chủ và phu nhân nếu thích cứ tới ăn, sao có thể lấy tiền được”
“Đương nhiên phải lấy”. Thẩm Thiên Lăng lấy trong ngực Tần Thiếu Vũ ra một thỏi vàng đưa tới. “Không cần thối”. Cực kì khí phách!
“Ngươi đúng là hào phóng”. Tần Thiếu Vũ bật cười.
Đó là đương nhiên! Chu cấp cho nhân viên về hưu là trách nhiệm của ngươi! Thẩm Thiên Lăng ăn uống no say, tâm trạng cũng tốt, vì vậy tạm thời bỏ chuyện trúng độc sang một bên, dự định đến chỗ đông người xem náo nhiệt.
“Dẫn ngươi tới chỗ chơi vui”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn.
“Ở đâu… A!”. Thẩm Thiên Lăng còn chưa nói hết đã bị hắn ôm lên cây.
“A A A mau thả ta xuống”. Thẩm Thiên Lăng khuôn mặt lại trắng bệch lần nữa, đồ chết tiệt!
Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn mượn lực vững vàng đáp xuống một nhà lầu bằng gỗ.
“Muốn bay phải nói trước chứ!”. Thẩm Thiên Lăng còn chưa hoàn hồn. Dù là máy bay cũng phải có quá trình chao lượn biết không. “Muốn mang ta đi đâu?”
Tần Thiếu Vũ hướng về phía trước, đắc ý vuốt cằm.
Thẩm Thiên Lăng nhìn theo phương hướng của hắn thì thấy trước lầu treo một bảng hiệu to tướng, mặt trên quấn dây lụa bảy màu, ở giữa có bốn chữ vàng lớn – Trần gian tiên cảnh!
“Khụ khụ”. Thẩm Thiên Lăng tự mình bị sặc.
“Thế nào?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Không tốt chút nào”. Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt vặn vẹo. “Nồng nặc mùi… sơn trại”
CHƯƠNG 15: TUYẾT LƯU LY
“Sơn trại?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
“Quên đi, không nói chuyện này nữa”. Thẩm Thiên Lăng khoát tay. “Tới đây làm gì?”
“Xem kịch”. Tần Thiếu Vũ nói.
Rạp hát? Thẩm Thiên Lăng nghe vậy thì mất hứng, tiện thể còn ngáp một cái.
Vừa nghĩ tới vĩnh viễn không được xem phim 3D, máy quay IMAX, mà phải ở đây ê a trải qua quãng đời còn lại, Thẩm Thiên Lăng rất muốn đập đầu vào tường xuyên trở về.
“Không muốn đi sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Đương nhiên không! Thẩm Thiên Lăng thành thật lắc đầu, cho dù xem múa kiếm cũng tốt hơn cái này!
“Hôm nay Ngâm Lạc Tuyết ở đây”. Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng ngạc nhiên. “Ngâm Lạc Tuyết là ai?”
Tần Thiếu Vũ nhếch môi. “Không nhớ sao?”
Đừng cười một cách thiếu ăn đòn như vậy! Thẩm Thiên Lăng cảnh giác. “Đừng nói với ta là tình nhân cũ nha!”. Đừng tưởng lão tử mất trí nhớ thì ngươi có thể tuỳ tiện nói bậy.
“Tình nhân thì không phải, nhưng hắn quả thật nhớ mãi không quên ngươi”. Tần Thiếu Vũ nhướn đuôi mày. “Hơn nữa hắn từng vì ngươi tuyên bố muốn san bằng Truy Ảnh cung của ta”
…
“Nam hay nữ?”. Thẩm Thiên Lăng bình tĩnh hỏi.
“Đương nhiên là nam”. Tần Thiếu Vũ đáp một cách đương nhiên.
Đương nhiên em gái ngươi! Vì sao một nam nhân lại “đương nhiên” thích lão tử? Thẩm Thiên Lăng toàn thân toát ra oán hận. “Ta càng không đi!”. Lỡ đánh nhau thì làm sao bây giờ!
“Sợ là không kịp rồi”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng trợn to hai mắt.
“Vì hắn đã thấy ngươi”. Tần Thiếu Vũ chỉa chỉa lầu hai. “Tự nhìn đi”
Ai muốn nhìn chứ! Thẩm Thiên Lăng quả thật khóc không ra nước mắt, xuyên qua thành vạn nhân mê Mary Sue, nỗi đau này ai có thể hiểu. “Hoa cúc” sẽ tàn đó biết không! Vì vậy hắn không nói hai lời kéo Tần Thiếu Vũ chạy, sớm biết thế sẽ không ra đường!
Một bóng dáng màu trắng bay xuống lầu gỗ, vững vàng đáp xuống trước mặt hai người.
Biết ngay là vậy mà… Thẩm Thiên Lăng gần như muốn ngửa mặt lên trời thở dài, cũng không phải phim truyền hình, không thể để lão tử chạy mất một lần sao!
“Chạy cái gì?”. Đối phương giọng nói nữ tính, nhìn cũng nữ tính, trên mặt còn có son phấn!
Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn – ta mất trí nhớ!
“Thấy ta cũng không có lời nào muốn nói ư?”. Ngâm Lạc Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng, thậm chí cằ