
ay đầu nhìn sang bên.
Trong góc phòng trống rỗng, đã từ lâu không có tung tích của người kia.
What – The – Fuck!!!
“Mới đi xong”. Tần Thiếu Vũ giải thích.
Thẩm Thiên Lăng hít sâu một hơi. “Không cho ngươi cử động”
“Ừ, ta không cử động”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Phu nhân muốn hôn ta ư?”
Lão tử hôn cả nhà ngươi! Thẩm Thiên Lăng đấm một quyền vào mặt hắn, cực kì tàn nhẫn.
Tần Thiếu Vũ vẻ mặt đau khổ. “Phu nhân dữ quá”
Thẩm tiểu thụ lại đá hắn một cái.
Tần cung chủ ánh mắt vẫn đặc biệt cưng chiều.
Quần chúng vây xem không vừa mắt, rối rít nhỏ giọng trách Thẩm công tử sao có thể như vậy, sao lại được cưng chiều mà đâm ra kiêu ngạo như thế. Nếu phạm vào một trong bảy tội lớn thì Tần cung chủ có thể bỏ ngươi, không có vị hôn phu tốt như vậy, xem ngươi đi đâu mà khóc!
“Về nhà”. Thẩm Thiên Lăng xoay người xuống lầu.
Tần Thiếu Vũ đương nhiên bám theo không rời, không để ý trên vạt áo còn có một dấu giày!
“Giận sao?”. Tần cung chủ theo sau hắn hỏi.
Thẩm Thiên Lăng căm tức liếc hắn.
“Người kia quả thật có vấn đề, lúc hắn rời khỏi thì tiểu Ngũ đã âm thầm đi theo”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Đi lúc nào?”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc hỏi.
Tần Thiếu Vũ nhìn trời.
Biết ngay mà! Thẩm Thiên Lăng cực kì muốn lấy gạch đập vào mặt hắn!
Chiếm tiện nghi của lão tử rất vui sao! Còn đút cơm, còn ôm eo, còn nói mông ta nhiều thịt!
“Dù sao quần chúng thích xem, diễn một chút có sao đâu”. Tần Thiếu Vũ nói.
Diễn cái gì mà diễn, người ta thích nhìn thì ngươi cứ diễn sao, ngươi là diễn viên hay ta là diễn viên? Hơn nữa dựa theo đạo lý này, ngươi diễn GV bọn họ càng thích, sao không thấy ngươi cởi trần chạy ra? Thẩm tiểu thụ không thèm để ý tới hắn, nhanh chóng bước đi.
“Cung chủ”. Xa xa có người cưỡi ngựa tới, hai thứ trước ngực cực kì sắc nét rung động!
Thẩm Thiên Lăng sờ mũi một cái, rất bình tĩnh quay sang hướng khác.
Phi lễ chớ nhìn!
Tuy đặc biệt muốn nhìn!
“Có việc gì?”. Tần Thiếu Vũ rõ ràng đã quen với trang phục nóng bỏng của nàng, cực kì bình tĩnh!
“Người áp tải lúc trước đã khỏi hẳn, ta dẫn hắn ra Quỳnh Hoa cốc”. Hoa Đường bay xuống ngựa. “Bây giờ đang ở Lý phủ chờ cung chủ trở lại”
“Tên là gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Chúc Thanh Lam”. Hoa Đường nói.
“Trước kia chưa từng nghe qua”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chắc cũng là tiểu nhân vật, ngươi tuỳ ý sắp xếp là được rồi”
“Cung chủ”. Hoa Đường lộ vẻ mặt khó xử. “Thuộc hạ muốn xin Cung chủ sắp xếp cho hắn”
“Vì sao?”. Tần Thiếu Vũ nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
Hoa Đường cắn môi. “Thuộc hạ sợ tiểu Ngũ…”
“Sợ tiểu Ngũ gây khó dễ cho hắn?”. Tần Thiếu Vũ cười nhạt.
“Đương nhiên không phải”. Hoa Đường sốt ruột. “Thuộc hạ chỉ sợ hắn buồn”
“Ta sắp xếp, hắn sẽ vui ư?”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dù lần này không phát hiện thì lần sau hay lần sau nữa cũng sẽ phát hiện, càng lâu trong lòng hắn càng rõ, khi đó sẽ ra sao?”
Hoa Đường cúi đầu không nói.
Thẩm Thiên Lăng vội nắm lấy hắn, ngươi hung dữ với phụ nữ như vậy làm chi, kẻ thô lỗ!
Hơn nữa đây là tình huống gì?
Vì sao lão tử nhìn không hiểu?
Chẳng lẽ vì chỉ số thông minh xuống cấp?
Fuck!
“Ta sẽ không can thiệp chuyện riêng của ngươi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Có điều phải suy nghĩ kĩ một số chuyện, trốn tránh không phải biện pháp”
“Đa tạ Cung chủ”. Hoa Đường giọng rất thấp.
“Về trước đi, tiểu Ngũ đang làm nhiệm vụ, không biết lúc nào mới về”. Tần Thiếu Vũ nói. “Suy nghĩ rõ ràng rồi tìm ta, nếu ngươi nhận rõ mình muốn ai, ta sẽ giúp ngươi”
Hoa Đường gật đầu, xoay người lên ngựa rời đi.
“Mau nói cho ta biết chuyện gì xảy ra!”. Thẩm Thiên Lăng đã sớm tò mò đến khó chịu.
“Muốn biết sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Còn phải hỏi! Thẩm Thiên Lăng liều mạng gật đầu.
“Nhưng chúng ta còn đang giận nhau”. Tần Thiếu Vũ nhắc nhở.
Thẩm Thiên Lăng: …
Loại thời điểm này không cần trí nhớ tốt vậy a!
“Trừ phi ngươi nói không giận nữa”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Ta không giận”. Thẩm tiểu thụ một chút tự trọng cũng không có. Đứng trước lòng hiếu kì thì tất cả mâu thuẫn đều là có tiếng mà không có miếng!
Tần Thiếu Vũ bật cười.
“Nói mau!”. Thẩm Thiên Lăng đá hắn.
“Tiểu Ngũ thích Hoa Đường, các huynh đệ không nói nhưng trong lòng đều biết”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chỉ tiếc là hoa rơi có ý, Chúc Thanh Lam kia là ai ta không biết, nhưng Hoa Đường chưa bao giờ vì một người mà tới cầu xin ta”
Thẩm Thiên Lăng cau mày. “Ngươi có chắc Tả hộ pháp không có tình cảm với tiểu Ngũ không? Nàng rất bận tâm tới cảm giác của tiểu Ngũ”. Nếu không phải vậy cũng không cố nghĩ biện pháp khiến Triệu Ngũ cho rằng là Tần Thiếu Vũ giữ người lại chứ không phải nàng.
“Tiểu Ngũ vẫn đối xử tốt với Hoa Đường, Hoa Đường không muốn tổn thương hắn cũng hợp tình hợp lý”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Đi thôi, quay về xem Chúc Thanh Lam kia là thần thánh phương nào”
Thẩm Thiên Lăng chắc chắn. “Nhất định cực kì anh tuấn”. Tuy bên trong cũng rất quan trọng, nhưng anh tuấn một chút sẽ chiếm ưu thế!
Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “So với ta thì sao?”
“Ngươi làm sao có thể so được”. Thẩm Thiên Lăng khinh thường. “Con cẩu ngoài cửa thôn còn anh tuấn hơn ngươi”
“Hay là ngươi nhìn kĩ chút nữa đi?”. Tần Thi