Disneyland 1972 Love the old s
Giao dịch đêm đầu tiên

Giao dịch đêm đầu tiên

Tác giả: Vu Thất Thất

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323500

Bình chọn: 9.5.00/10/350 lượt.

ại, trong lòng có một dự cảm xấu. Nếu theo như những gì ghi trong đây thì tiền vốn của công ty đã sớm không đủ rồi!

Mà trong sổ kế toán gần đây lại có một khoảng tiền lớn, không thể không nghi ngờ số tiền kia là ở chỗ nào ra, bởi vì công ty rơi vào tình huống khẩn cấp trong một khoảng thời gian dài như vậy thì làm sao có thể đẻ ra được lợi nhuận? Con số không không phải là nhỏ, cũng không thể nào vây mượn được, nếu có thể vây mượn thì đã sớm vay rồi, căn bản không cần chờ tới bây giờ.

Ngồi đoán mò cũng không có ý nghĩa gì, trong lòng Lê Hiên biết rõ bây giờ hỏi cấp dưới của mình cũng không được gì, cho nên anh trực tiếp đi hỏi cha của mình mới là biện pháp tốt nhất.

“Cha! Cha nói cho con biết, chuyện này là như thế nào?” Cuối cùng Lê Hiên cũng gọi cho Lê Diệu Hoa, mở đầu cái gì cũng không hỏi, chỉ hội một câu không rõ ràng.

Lê Diệu Hoa ngẩn người, đầu tiên là có chút phản ứng không kịp, nhưng rất nhanh sau đó thì ông hỏi lại: “Con. . . . . . Có phải muốn hỏi về vấn đề tài chính của công ty hay không?”

Trước đó phó tổng giám đốc Vưu đã gọi điện xinh phép về chuyện Lê Hiên muốn coi vấn đề tài chính của công ty. Ông đã mở miệng đồn ý, thì coi như chuyện của nó và Lê Tử Hâm đã xong rồi.

“Đúng vậy. Cha mau nói rõ rang với con đi.” Trong lòng Lê Hiên vừa buồn bực vừa nóng nảy, trong lòng lo lắng không ngừng nóng tay cũng không ngừng rõ trên mặt bàn.

“Chuyện như con đã thấy, chắc con cũng đoán ra rồi phải không. Vấn đề khoảng tiền vốn cần thiết cho công ty này là từ đâu tới, chính là ban đâu cha đi tìm Tử Hâm, bảo nó nhất định phải kết hôn với con. d,đ.l,q.đ Sau đó thấy được phần di sản của ông nội, nếu không lấy phần di sản này thì công ty nhất định sẽ lâm vào tình trạng vô cùng khó khăn

Chương 22: Chương 8.2

“Đợi chút. . . . . . Cha. . . . . .” Lê Hiên hít thở không được, nghe được lời Lê Diệu Hoa nói như vậy, trong lòng anh lại có vô số buồn phiền, không biết nên làm như thế nào mới phải: “Ý của cha là ban đầu Lê Tử Hâm tới nhà ở. . . . . . Đều là của chủ ý của cha sao?”

Lê Diệu Hoa ở đầu điện thoại kia im lặng một lúc rồi lại nói tiếp: “Không chỉ như vậy, còn lần cho hai đứa làm giả hóa thật nữa. . . . . .”

“Ý của cha là. . . . . . người bỏ thuốc chính là cha?” Lê Hiên chỉ cảm thấy đầu óc trở nên ong ong, tất cả mọi chuyện đều được vạch trần, anh nên đối mặt như thế nào đây? Đáng chết, cho tới bây giờ anh đang làm cái gì vậy? Anh nhớ rõ Lê Tử Hâm đã từng không chỉ một lần nói với anh, hi vọng anh tin tưởng cô, mà anh đều làm cái gì?

Lê Diệu Hoa ở bên kia vẫn im lặng.

Lê Hiên có chút tức giận: “Sao mọi người có thể làm như vậy? Tất cả chuyện đều đổi lên đầu Tử Hâm? Mọi người có nghĩ tới cảm giác của cô ấy hay không? Đáng chết! Vậy mà lâu nay anh vẫn đối xử với cô. . . . . .”

Với món nợ kếch xù của công ty, hiển nhiên cho dù là Lê Tử Hâm có trợ giúp nhà họ Lê lấy được 80% tài sản thì cô cũng không chiếm được bao nhiêu, anh dĩ nhiên đến bây giờ vẫn còn hiểu lầm cô tất cả đều là vì tiền, vì di sản.

“Cho nên. . . . . . Cha và mẹ vẫn luôn cố gắng đang nhắc nhở con. . . . . . bảo con đối xử với Tử Hâm tốt một chút.” Lê Diệu Hoa có chút lắp ba lắp bắp trả lời .

“Ý định của hai người cũng khá tốt nhỉ! Tại sao mọi chuyện đều không nói cho con biết?” Gạt anh, để cho giữa bọn họ tạo thành hiểu lầm như vậy, đáng giá không?

“Cho dù cha và mẹ nói rồi, cũng chỉ sợ con sẽ không vì công ty mà sống chết cũng không chịu kết hôn với Lê Tử Hâm? Con sẽ không đồng ý để cho một người như vậy giúp đỡ có phải không?” Tính tình của con trai ông hiểu rất rõ, Lê Diệu Hoa nói một câu lặp tức đánh trúng vào tử huyệt của Lê Hiên.

Đúng là lời của cha anh nói không sai, Lê Hiên cũng không còn biện pháp gì để phản bác lại nữa. Đột nhiên trong lòng anh có một loại cảm giác không nói nên lời, trừ việc đối với Lê Tử Hâm có điều áy náy thì còn lại chỉ có vui mừng.

Thì ra cô thật sự không phải vì tiền, cũng không phải là một người phụ nữ có thủ đoạn, cô thậm chí là vì nhà họ Lệ, vì mình công ty, để mặc cho anh hiểu lầm như vậy.

Anh thật sự là quá ngu ngốc rồi! Lê Hiên giờ phút này hận không thể nhanh chóng được nhìn thấy Lê Tử Hâm, cái đồ đần đó cho tới bây giờ đều thừa nhận tất cả mọi thức. Để bản thân chịu nhiều uất ức như vậy, vậy mà còn có thể chịu đựng lâu tới như vậy.

Thời gian nửa năm, thật ra thì nói dài cũng không phải là dài, đếm từng ngày từng ngày cũng rất mau trôi qua. Đúng vậy, nửa năm coi là cái gì, trước đó có một khoảng thời gian dài, không phải cô cũng trải qua được sao?

Ngồi ở trên giường, nhìn đống đồ mình đã thu dọn xong, cả căn phòng cũng có vẻ trở nên trống trải, mùi vị cô đơn thật sự quá nặng nề, làm cho trong lòng của cô cũng không được vui vẻ gì. Kéo theo vali, Lê Tử Hâm đẩy cửa đi ra.

Tạ Tú Quyên đứng ở giữa phòng khách, nhìn Lê Tử Hâm kéo vali chậm rãi đi ra, trong lòng của bà có chút không đành lòng, tiến lên ôm lấy cô bé trước mắt, “Ai. . . . . . Tử Hâm, con thật sự phải đi sao? Không nói cho Lê Hiên biết một tiếng à?”

Lê Tử Hâm lắc đầu: “Không cần đâu dì, con có đi hay không. . . . . . thì đố