
cháu.
– Cái gì? – Mọi người cùng ngạc nhiên., nó thì ngơ ngác chẳng hiểu gì nhưng cũng không hỏi,vì lúc nãy hắn đã dặn nó ngồi im rồi.
– Chắc mọi người cũng biết cháu và Linh Thư đang quen nhau, và cháu cũng đã từng nói cô ấy có thể trở thành phu nhân của Black Star trong tương lai, vì vậy cháu muốn đón cô ấy về nhà cháu để làm quen với việc công ty và quen với cách sống của gia đình cháu.
– Nhưng…..bây giờ nó chỉ mới học 11, liệu có sớm quá không?- mẹ nó lên tiếng
– Không đâu ạ, để chuẩn bị cho tương lai thì cháu nghĩ bây giờ là được rồi ạ!
– Nếu cậu đã suy nghĩ chu đáo như vậy thì chúng tôi cũng không có ý kiến gì! – Bà nội nó nói, lâu nay bà ấy không muốn nhìn thấy nó trong căn nhà này, bây giờ nó đi vừa khỏi nhìn mặt nó, vừa được lòng với tập đoàn Black Star, có gì mà không đồng ý chứ.
– Nếu vậy thì “em” lên phòng dọn đồ đi, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ. -Hắn quay qua nói với nó một cách rất chi là nhẹ nhàng.
– Hả? Gì? Anh vừa nói gì? – Nó như người mất hồn hỏi lại, hắn làm cái gì vậy chứ, tự nhiên lại bắt nó chuyển sang nhà hắn.
Hắn khẽ nhíu mày, nó đang nghĩ gì mà không nghe hắn nói chứ.
– Anh nói em lên phòng dọn đồ đi, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.
– À, ừ, được rồi! Con xin phép lên phòng ạ!
Nó nói rồi đi lên phòng, thật sự thì nó không hiểu hắn đang làm gì, tất cả chỉ vì bản hợp đồng đó mà nó phải chịu nghe lời hắn. Đang dọn đồ thì Mạnh Long bước vào:
– Chị!
– Có chuyện gì vậy?
– Chị với Phong quen nhau thật sao?
– Ừ!
– Nhưng 2 người mới quen nhau mà đã qua nhà cậu ấy ở thì không phải là nhanh quá sao?
– Không sao đâu,em không cần lo cho chị, chị là chị em mà, ai bắt nạt được chị chứ. Thôi xách đồ xuống giùm chị đi. – Nó cười nhẹ, đưa túi đồ cho Mạnh Long.
Mạnh Long thấy nó nói vậy thì không hỏi gì thêm, xách đồ xuống nhà cho nó.
Thấy nó và Mạnh Long đi xuống, hắn đứng dậy.
– Xong rồi à? Vậy chúng ta đi thôi! Xin phép mọi người! – Hắn nói rồi cúi đầu chào, đưa tay xách hành lý cho nó. Nó cũng cúi đầu chào rồi theo hắn ra xe.
– Cậu không được bắt nạt chị ấy đấy, nếu không thì chết với tôi! –Mạnh Long đứng trước cửa xe nói với hắn, hắn chỉ khẽ cười rồi cho xe chạy đi. Thật là, nó chỉ qua nhà hắn ở thôi mà cứ như bị gả về nhà chồng vậy.
Trên xe, giấu thắc mắc nãy giờ làm nó khó chịu.
– Này, tại sao anh lại muốn tôi qua ở nhà anh, thực ra thì anh muốn gì?
– Tôi biết thế nào cô cũng hỏi mà.
– Đừng có đánh trống lảng, trả lời đi.
– Thì tôi muốn ở với với vợ sắp cưới của tôi thôi, có gì đâu.
– Đừng đùa nữa, mau nói đi!
– Thôi được rồi, cô nên nhớ hợp đồng của chúng ta có điều là cô phải nghe lời tôi, vì vậy những việc tôi làm thì đừng có hỏi, tôi không làm gì cô đâu.
Nghe hắn nói vậy nó cũng không hỏi nữa, thực ra nó cũng không muốn ở trong căn nhà đó, bức bối và khó chịu. Nhưng nó đâu biết có 1 người vì hôm qua thấy nó bị đối xử phân biệt như vậy nên mới có ý định đưa nó ra khỏi cuộc sống đó, cuộc sống mà nó không hề muốn.
Chương 10
Trước nhà hắn…
Nhà hắn là 1 ngôi biệt thự màu trắng, to ơi là to và thật sự rất đẹp, nhưng mà….
– Anh ở đây 1 mình thôi sao?
– Ừ! Thì sao?
– Ờ, không có gì, chúng ta vào thôi.
Nó nói rồi bước nhanh vào, không để hắn thấy khuôn mặt hơi ửng hồng lên của mình, thực ra nó hỏi vậy là vì nó nghĩ căn nhà rộng vậy mà chỉ có hắn và nó ở nên cũng hơi lo lắng. (Đầu óc đen tối)
Thấy thái độ nó vậy thì hắn chỉ khẽ cười, nó thật là dễ thương, không như thường ngàu luôn tỏ vẻ lạnh lùng. Hắn thấy nó thật sự rất thú vị, vì vậy phải kiếm trò chọc nó mới được.
Chap 10: Sống thật với chính mình…
Nó bước vào phòng và bắt đầu dọn đồ, căn phòng màu xanh lam với rèm cửa màu trắng làm nó thấy thích, phía dưới cửa sổ là một vườn hoa hồng, thật đẹp. Đứng ngẩn ngơ rồi tự cười 1 mình, nó không biết hắn đã bước vào…
– Làm gì mà cười một mình vậy, được ở cùng tôi thích thế cơ à?
Nó giật mình quay lại, hóa ra là hắn.
– Này, tôi nói đúng nên cô mới giật mình đúng không?
– Ai cho anh vào phòng tôi, lại còn không gõ cửa nữa chứ, thật bất lịch sự. – Nó khó chịu lên tiếng.
– Đây là nhà tôi, tôi thích vào khi nào là quyền của tôi, còn nữa, không khóa cửa mà còn bảo người khác gõ cửa, thật là…Nhưng mà dù sao cũng mang danh là bạn trai cô, chúng ta có nên…..
Hắn bỏ dở câu nói rồi cười gian xảo nhìn nó, từ từ tiến lại gần nó, mặt đối mặt. Hắn định làm gì, tự nhiên nó thấy sợ
– Nên…. nên gì? Anh định làm gì?
– Thì cô nghĩ xem, 2 người yêu nhau thì phải làm gì? – Hắn mặt dày trơ tráo nói.
– Làm gì là làm gì? Anh đừng có lại gần đây, nếu không tôi la lên đó!- Nó cố gắng đe dọa, nhìn mặt nó bây giờ rất buồn cười, miệng thì đe dọa nhưng mặt thì lộ rõ vẻ sợ hãi. Thấy nó vậy hắn càng làm tới:
– Cô thích thì la đi, nhà này ngoài chúng ta ra thì không có ai đâu. – Hắn thích thú nói rồi tiến lại gần hơn.
–