
o lắng trong tôi, Susan chầm chậm lên tiếng:
– Cũng chưa hẳn là sau này sẽ không xảy ra chuyện gì, ít ra trước mắt Judy vẫn an toàn trong sự bảo vệ của Ryan.
– HẢ? Cậu nói vậy là sao? Cái gì mà bảo vệ? – Tôi ngạc nhiên đến suýt thì sặc cả hạt trân châu lên mũi.
– Cậu không biết à? Mấy ngày hôm nay luôn có người bám theo cậu, lúc cậu đi lên cầu thang lại có kẻ định hắt nước, tủ đồ của cậu ở trường thì bị người ta cố ý thả gián vào, … Vừa mới đây thôi trên đường ra đây còn có mấy cô nàng định đi theo nữa đấy!
Nghe Susan nói một mạch không nghỉ những điều đáng sợ như thế, ngay cả Lia cũng bàng hoàng không nói lên lời.
– Sao cậu biết nhiều vậy?
– Vì mình có giác quan thứ sáu mà.
– …
– Thực ra việc bị theo dõi rất dễ nhận ra, chỉ là cậu không để ý đấy thôi.
– Nhưng… cứ cho là tớ không biết gì về việc bị đeo bám hàng ngày như thế thì còn cái chuyện tủ đồ, rồi cầu thang,…sao tớ chẳng thấy có gì bất thường?
– Vì luôn có người đi trước giúp cậu dẹp loạn, rồi lại ở sau cậu thu dọn lũ lâu nhâu theo đuôi. Haizzz đúng là rất triệt để.
– Ryan?
– Không anh ta thì ai? Xem ra việc cậu làm trợ lý cho Ryan cũng là một ý hay. Đắc tội với “bạn gái” một hotboy, lại dc một hotboy khác bảo vệ.
– Ôi – Lia ánh mắt mơ màng – Cứ như truyện cổ tích ấy nhỉ. Judy là nàng lọ lem xinh đẹp yếu đuối cần dc trở che, và Ryan sẽ là chàng hoàng tử… A ui…
Tôi đưa tay nhéo cô nàng một cái thật mạnh. Cho đáng đời, dám đem tôi ra làm trò đùa!
***
Xem ra việc tin tưởng Ryan là đúng. Anh ta quả nhiên đã giúp tôi rất nhiều. Kiểu này tôi càng phải bê vác nhiều hơn để không phụ công anh ta mới dc he he.
– Ey, em yêu!
Hu hu, mới nghe cái giọng ngọt sớt ấy là tôi lại muốn nổi hết cả da gà da vịt lên rồi.
– Ồ, Rei đấy à, lâu lắm rồi mới gặp.
– Èo, sao xa cách quá vậy…CHẮC LÀ BỊ CÁI ANH CHÀNG HOTBOY KIA CƯỚP MẤT HỒN RỒI HẢ ???
– Suỵt! – Tôi vội đưa tay lên bịt cái miệng đang oang oang lên kia của Rei – Đây là trường học đấy.
– Ưm ưm…
Nhìn vẻ mặt thảm thương cùng ánh mắt như thể ” Bỏ tay ra đi mình có lời muốn nói”, tôi cũng mủi lòng và quyết định trả lại cho Rei cái quyền “tiếp tục dc phát biểu”
– Bỏ ra cũng dc thôi, nhưng Rei phải hứa không dc hét toáng lên nữa nhé.
Gật gật.
– Phù phù, khó thở chết đi dc. Mà Judy sao thế này, nhìn có vẻ mệt mỏi quá.
– Uhm, thì cùng lúc phải làm nhiều việc mà (hic, bị bắt đi khuân vác thì có khỏe dc không chứ T.T).
– Khổ nhỉ…- Rei làm mặt giận, tay để trong túi quần, ngó lơ tôi. Đã thế còn cố tình kéo dài âm cuối ra nữa chứ =__= . Haizzz, tôi kéo kéo cái tay của Rei, giọng nỉ non:
– Thôi mà, đừng giận tội nghiệp Judy lắm * mắt chớp chớp*
Trong nhiều trường hợp thì chiêu này rất hiệu quả, lần này cũng vậy… Nghe xong câu nói của tôi, cô ấy liền quay đầu lại, nheo nheo mắt nhìn bằng vẻ dò xét:
– Tội thật không?
– He he, thật mà thật mà. À, cái khuyên tai của Rei đẹp quá!
– Hơ, người ta đeo từ đời nào rồi mà giờ mới khen đẹp.
” hic, chiêu “vuốt mông ngựa” này bị bại lộ rồi TT.TT”
– Đâu có, tại vì Rei chỉ đeo có một chiếc nên trông… phong cách quá ý mà. Quả thực rất hợp với gương mặt!
– Haizzz
– Sao thở dài?
– Judy thật thà của tôi giờ cũng biết nịnh hót người ta rồi cơ đấy.
– hì hì, quá khen. Hôm nay mấy anh chàng hotboy kia không phải tập tành gì, mình rảnh, chúng ta đi đâu chơi đi!
– Đi đâu?
– Tùy Rei thôi, mọi lần vẫn do Rei chọn địa điểm mà.
– Uhm, vậy Judy cùng Rei đến một nơi…
***
– Hừ !Tức thật đấy, lần nào cũng bị phá hỏng ở phút cuối!
– Chị Rose bình tĩnh đi. Dù sao cô ta cũng là người của Ryan mà.
– Ryan, Ryan, lại là anh ta. Không có anh ta thì chúng ta đâu phải hết lần này đến lần khác tốn công tốn sức nghĩ cách trị con bé nhãi ranh đó! Công… chị cả sẽ trách phạt chúng ta mất!
– Nhưng tụi em thấy cô ta chỉ đi cùng Ryan thôi mà, đâu có tiếp cận anh Danny đâu.
– Đồ ngốc, đi cạnh Ryan chỉ là cái cớ, thực chất là để dc gần Danny hơn thôi.
– Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo đây?
-…
Chap 10: Cánh đồng hoa hướng dương
Gió vi vu từng đợt thổi nhè nhẹ vào những cánh hoa vàng mỏng manh.
– Oa!!! Chỗ này đẹp quá, thế mà giờ Rei mới dẫn Judy tới nhá! – Tôi chạy lên trước hít thật sâu cái không khí trong lành nơi đây, thật thoải mái, cảm giác nhẹ nhõm kì diệu. Chỗ tôi và Rei đang đứng là một cánh đồng hoa hướng dương rực rỡ trong nắng. Đẹp quá, quá đẹp!
– Đi thôi- Rei kéo tay tôi.
– Đi đâu cơ? Tớ tưởng ở đây chứ?
– Ừ, đi thêm một đoạn nữa thôi, đến gặp mẹ Rei.
– Chu choa, nhà Rei ở giữa cánh đồng hướng dương này à, thơ mộng quá!
– Không, chỉ có mẹ Rei ở đây thôi.
– Ồ… thế mẹ Rei ở một mình à?
– Ừ.
– Sao Rei không đến ở cùng, nơi này đẹp thế cơ mà?
– …
Cứ thế chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ, cho đến khi…
– Ey, sao dừng lại thế? Đã đến đâu?
– Đến rồi…
Tôi ngó nghiêng xung quanh, có thấy ngôi nhà nào đâu ? Tất cả chỉ là một sắc vàng nổi bật của những bông hoa đang kì nở rộ, hòa cùng màu xanh của cỏ cây nơi đây… Ôi, một cảm giác thật dễ chịu. Nhưng mà… chúng tôi chẳng phải đang đứng trước một ngôi mộ sao? Người phụ nữ trong bức di ảnh trên bia mộ thực sự rấ