
chẳng có tí tế bào lãng mạn nào cả, ha ha
– Ai cho anh cười em!
– Ê, đừng bỏ đi mà…
– Ghét !!!!!!!!!!!
– Này…
Và thế là tôi vùng vằng bước nhanh lên phía trước, Minh Minh lại lẽo đẽo chạy theo sau. Xin lỗi Minh Minh nhưng mà hình ảnh hai chúng ta lúc này thật khiến em liên tưởng đến việc mình … đang dắt một chú cún con đi dạo =.=”’
~~~
Thực ra tuy Minh Minh luôn nói chúng tôi là một đôi, nhưng kì thực tôi còn chưa nhận lời mà? Bởi vì… trong tôi vẫn còn vướng mắc chưa thể giải quyết. Ở bên Minh Minh thật vui, nhưng trái tim tôi thì hình như không đập mạnh như tôi tưởng. Dường như nó vẫn thiếu cái gì đó, nhưng là gì thì tôi vẫn còn rất mơ hồ chưa nhận ra được…
Hình như cũng từ hôm đó tôi không gặp Ryan. Tôi còn nhớ rõ ràng Ryan nói muốn lấy cho tôi một thứ, vậy mà sau đó lại không quay lại. Ừ thì lúc Ryan vừa chạy đi. Minh Minh đột nhiên xuất hiện, sau đó… sau đó… và tôi ôm nguyên cái mặt đỏ như gấc ấy chạy trối chết! Nhưng mà… ít ra Ryan nếu quay lại không thấy tôi thì đã phải gọi điện hoặc đến tìm tôi rồi chứ? Cứ im ắng thế này hoàn toàn không phải tính cách của anh ấy. còn nữa, tôi đã gọi cho Ryan rất nhiều, nhưng anh ấy chỉ trả lời qua loa mấy cuộc, còn nói nếu không có việc gì quan trọng thì đừng tìm anh. Gì thế này? Công ty nhà anh ấy dạo này rất nhiều việc, và anh với thân phận là con cháu Trần gia phải đứng ra gánh vác… Nói chung thì nhiều lý do lắm, nhưng… thực sự tôi vẫn thấy khó chịu, khó chịu vô cùng. Mặc dù trước giờ không mấy tin tưởng vào trực giác nhưng lần này tự nhiên tôi lại có lình cảm, giữa hai chúng tôi đang có một vấn đề! Lại là gì nữa đây? Tại sao tôi không có lấy một ngày bình yên là sao?
~~~
– Ha ha…
– Ha ha ha !!
…
Tiếp tục là những tràng cười vô cùng khiếm nhã, mà lòng tôi hiện giờ thì đang bực bội vô cùng.
– Gì nữa đây?
– Ha ha…
– CÁC ANH ĐỂ TÔI YÊN MỘT NGÀY THÌ CHẾT NGƯỜI SAO? ĐÙA DAI THẾ NÀY CÁC ANH THẤY VUI LẮM À?
Tiếng cười im bặt. Có vẻ như đây là lần đầu tiên tôi nổi nóng với họ.
– Sao nào? Lần này là giấu cặp sách của tôi, vẽ lên sau áo tôi hay là trò gì mới đây?
– Judy, hôm nay em sao thế? – Anh chàng “nhân đạo” nhất cuối cùng không nhịn được cúi đầu khẽ hỏi tôi.
– Chẳng sao cả! Chịu hết nổi mấy người rồi!
– Này cô em… – Một tên trong số đó lên tiếng. Theo đánh giá của tôi mà nói, đây có lẽ là kẻ chuyên bày ra mấy trò nghịch ác này, và cùng là kẻ dữ tợn nhất, tuy rằng khoác bên ngoài cái vẻ phiêu phiêu đúng chất lãng tử con nhà giàu. Trời! Lãng mạn cái đầu anh ta!!! Là quỷ sứ đội lốt cừu thì có!
– Tôi sao? Tôi làm sao? Từ ngày tôi vào đây các anh đã để tôi yên lúc nào chưa? Hay là ngày nào cũng bày ra đủ thứ chuyện? Tôi không biết bí mật của các anh là gì, và tôi cũng không có nhui cầu muốn biết, nhưng xin các anh, xin các anh cho tôi xin chút bình yên được không?
Mắt tôi ngấn lệ. Dường như mọi uất ức đã lên đến đỉnh điểm! Không suy nghĩ gì nhiều, tôi ôm mặt bỏ ra khỏi lớp. Mặc dù chạy đi rất nhanh nhưng hình như thoáng chốc tôi thấy được vẻ mặt thất thần, ngạc nhiên và… cả bối rối của mấy tên quậy phá đó…
***
Đã hơn một tuần nay tôi không gặp em… Không phải vì tôi giận em, hay ghét em, mà chỉ là, tôi không biết phải đối mặt với tình cảm của mình thế nào. Biết rõ là sẽ có ngày này mà sao trái tim vẫn đau nhói… Tình cảm tôi dành cho em đang lớn dần lên mỗi ngày, thậm chí nó còn lớn hơn cả tình bạn với Danny. Cho nên tôi mới nhất thời quên đi thế cục ba người của chuyện tình này… Tôi lao đầu vào việc học ở trường, rồi cả việc công ty, với lý do mẹ không khỏe, ba cần chăm sóc mẹ. Có qủy mới tin vào cái lý do vớ vẩn đấy! Ba tôi đã từng hỏi tôi rằng có chuyện gì sao, nhưng dĩ nhiên tôi vẫn nói chỉ là vì lo cho mẹ, hơn nữa cũng muốn làm quen dần với việc ở công ty. Ba khen tôi vậy là tốt, nhưng cũng không nên lao lực quá. Ông đi rồi nhưng tôi thừa biết ông chẳng đời nào tin cái lý do mà tôi đang cố tự bịa ra để dối mọi người, và dối chính lòng mình…
Nhưng… Judy, có lẽ cô ấy tin điều đó. Số lượng cuộc gọi thưa dần, tin nhắn cũng ít đi, cô ấy nói không muốn làm phiền tôi.
“Không phiền! Hoàn toàn không phiền! Với em anh thực sự không bao giờ thấy phiền cả… Judy! Em có biết anh đang rất nhớ em không?”
Trái tim tôi ngàn vạn lần kêu gào lên như thế, đôi chân tôi không biết bao nhiêu lúc muốn chạy ngay đến bên em, đôi tay này muốn ôm em thật chặt… Nhưng lý trí đã ngăn tôi lại. Tôi không từ bỏ em, không thể từ bỏ tình yêu này, nhưng tôi phải làm gì đây khi mà người bạn thân nhất của tôi cũng dành tình cảm cho em, và tôi hơn hết hiểu rõ tình cảm ấy như thế nào… Kéo dài suốt 13 năm, ngay cả trong tiềm thức có lẽ cùng thầm gọi tên em… Tình cảm ấy tôi biết rằng nó không thua gì tình yêu của tôi.
Nhớ em một thì trái tim tôi lại đau gấp bội…
Giờ phút này đây khi mà tôi đang nhớ về em da diết, em… có nhớ tôi như vậy không?
Chỉ cần em gọi tên tôi, một lần thôi, tôi sẽ chạy ngay đến bên em…
Chỉ cần em nói em yêu tôi, tôi sẽ không ngần ngại ôm em mà nói rằng : “Anh cũng yêu em”
Part 2: Lời cảnh báo không được nói hết
Khóc đã đời một trận xong rồi, tôi trở lạ