Hạ đỏ – Nguyễn Nhật Ánh

Hạ đỏ – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322164

Bình chọn: 9.00/10/216 lượt.

ế mặt mày hớn hở, cười nói oang oang. Chỉ có tôi là dàu dàu.

– Làm gì buồn thiu vậy ? – Thể hỏi tôi.

Tôi cười gượng gạo:

– Khi nãy tao đạp gai, giờ còn đau!

Tôi phịa y như thật. Ba ông tướng tin ngay. Tụi nó tưởng tôi đau chân trong khi thật ra tôi chỉ đau… lòng. Vừa mới đánh nhau với thằng Dư, làm sao tôi dám dẫn xác đến nhà thăm chị nó. Cái “hôm nào” tôi hứa với Út Thêm bỗng trở nên xa lăng lắc. Cây phượng rực rỡ trước sân nhà nó những ngày này tôi chỉ thấy trong mơ.

Chương 19

Trong những ngày buồn tình đó, chiều nào tôi cũng ghé chơi nhà nhỏ Thơm để tìm sự khuây khỏa.

Nhỏ Thơm thấy tôi lên chơi thì mừng lắm. Và nó biểu lộ sự mừng rỡ đó bằng cách lấy cù móc khều xoài xuống đãi tôi. Nhưng lúc này tôi không buồn ăn uống nữa. Thấy nó chạy lăng xăng bên gốc xoài, tôi buột miệng:

– Thơm cất cái cù móc đi!

Nhỏ Thơm ngạc nhiên:

– Thơm hái xoài cho anh mà!

Tôi nhún vai:

– Bữa nay tôi hết thích ăn xoài rồi!

Nhỏ Thơm lại trố mắt:

– Sao vậy ?

Rồi thấy vẻ mặt tôi không được vui, nó hỏi dò:

– Bộ bữa nay anh có chuyện buồn hả ?

– Ừ.

– Chuyện gì vậy ?

Tôi chối:

– Tôi cũng chẳng biết. Tự nhiên tôi thấy buồn buồn vậy thôi.

Nhỏ Thơm chớp mắt:

– Hay là anh nhớ nhà?

Tôi gật gù:

– Ừ, chắc là nhớ nhà.

Tưởng tôi nhớ nhà thật, nhỏ Thơm lộ vẻ thẫn thờ. Nó buồn giùm tôi.

Trầm ngâm một hồi, nó chép miệng:

– Vậy anh kể chuyện cho Thơm nghe đi! Kể cho đỡ nhớ!

– Kể chuyện gì bây giờ?

– Thiếu gì chuyện! Kể về thành phố anh ở ấy!

Tôi tặc lưỡi:

– Chuyện thành phố còn gì đâu mà kể! Tôi đã kể cho Thơm nghe hết cả rồi!

– Kể rồi thì kể lại! Kể về rạp chiếu bóng ấy!

– Rạp chiếu bóng sao ?

Nhỏ Thơm nuốt nước bọt:

– Ở thành phố có hai trăm rạp chiếu bóng phải không?

– Ừ.

– Và trẻ con vào xem khỏi cần mua vé?

– Ừ.

– Chỉ cần trình giấy khai sinh thôi ?

– Ừ.

– Hay quá hén!

Khen xong một câu, nhỏ Thơm ngước mắt nhìn lên ngọn cây, nói tiếp:

– Còn nhà nữa!

– Nhà gì?

– Nhà cao tầng ấy! Ở chỗ anh có nhà hai mươi tầng mà?

– Ừ, có.

– Đứng trên cao nhìn xuống thấy người ta bé tẹo chứ gì?

– Ừ, bé tẹo.

– Thích quá hén?

– Ừ.

– Rồi còn…

Lần này không để cho nhỏ Thơm nói dứt câu, tôi cắt ngang:

– Thơm nè!

– Gì?

Tôi liếm mép:

– Mỗi lần Thơm đánh nhau với thằng Nhạn ấy mà…

Nghe tôi nhắc đến chuyện đó, nhỏ Thơm nhăn mặt:

– Đó là chuyện năm ngoái. Chuyện đó cũ rồi.

Tôi gãi đầu:

– Thì cũ. Nhưng mà tôi muốn hỏi, hồi đó, sau những lần như vậy, Thơm có dám đến chơi nhà dì Sáu không?

– Sao lại không dám! Thơm vẫn đến chơi tỉnh bơ ấy chứ!

– Đến chơi tỉnh bơ ?

– Ừ.

Tôi cắn môi:

– Thằng Nhạn nó không gây sự với Thơm sao ?

Thơm cười:

– Mắc chi gây sự! Đánh nhau là một chuyện, còn đến nhà chơi là chuyện khác, đâu có liên quan gì với nhau!

Tôi chớp mắt:

– Không có liên quan gì hết hả ?

– Ừ, không có liên quan gì hết! Mà sao anh lại hỏi vậy ?

Tôi bối rối:

– Tôi hỏi cho biết vậy thôi! Tại vì…

– Tại vì sao ?

– Tại vì… tôi cũng nghĩ hai chuyện đó đâu có liên quan gì với nhau.

Nhỏ Thơm ngẩn người:

– Là sao ? Anh nói gì Thơm không hiểu!

Vẻ mặt ngơ ngác của nhỏ Thơm khiến tôi bật cười. Tôi vung tay:

– Tôi nói tôi còn không hiểu, làm sao Thơm hiểu được!

Chắc nhỏ Thơm tưởng tôi điên. Nó nhìn tôi đăm đăm:

– Dạo này anh lạ ghê! Hồi Thơm mới gặp anh, anh đâu có nói chuyện buồn cười như vậy!

Nhỏ Thơm nói đúng. Hồi tôi mới gặp nó, lòng tôi đâu có rối rắm như bây giờ. Kể từ ngày giáp mặt Út Thêm, đầu óc tôi bỗng đâm ra vẩn vơ quá đỗi. Nếu tôi thổ lộ tâm sự với nhỏ Thơm, hẳn nó sẽ hiểu tại sao tôi thay đổi làm vậy. Nhưng tôi không dám. Tôi sợ nó buồn. Tôi mến nhỏ Thơm, vì vậy tôi muốn nó lúc nào cũng vui. Chỉ cần nó quả quyết với tôi “đánh nhau và đến nhà chơi là hai chuyện khác nhau”, thế là được rồi. Như vậy thì nó vui và tôi cũng vui. Trong chúng mình, chẳng có ai phải buồn cả, Thơm hén.

Chương 20

Tôi vượt qua cầu tre và hồi hộp đặt chân lên con đường nhỏ rợp bóng sầu đông dẫn về xóm Miễu.

Những trái sầu đông khô rụng đầy mặt đất. Nếu như bình thường, tôi sẽ vừa đi vừa đá những quả sầu đông lăn lông lốc để xem chúng biến mất sau vệ cỏ. Đó là trò chơi ưa thích của tôi. Nhưng bữa nay tôi chẳng hứng thú nghịch ngợm chút nào. Lòng tôi đang ngổn ngang những cảm xúc trái ngược nhau. Tôi đến thăm Út Thêm theo lời hứa ngày nào, mà sao bên cạnh nỗi hân hoan trái tim tôi cứ phập phòng thấp thỏm.

Con đường nhỏ dẫn tôi đến một trảng cỏ xanh ngút mắt. Trảng ngập cỏ may. Mới đi một quãng ngắn, hai ống quần tôi đã ghim đầy những cánh hoa tim tím li ti. Tôi chẳng buồn gỡ, cứ lầm lũi băng qua lối mòn, hướng về phía tàng phượng đang cháy lập lòe trước mắt. Trên đường đi, chốc chốc lại bắt gặp những bụi mắc cỡ đầy gai nằm cạnh những đóa mười giờ say ngủ. Những lúc ấy tôi không làm sao kềm được ý định khua chân vào một cây mắc cỡ để xem những chiếc lá ngại ngùng khép cánh và tự hỏi lát nữa đây tôi có sẽ e dè như thế hay không.

Căn nhà nhỏ của Út Thêm dần dần hiện ra trước mắt tôi. Hàng rào dâm bụt được cắt tỉa gọn gàng bao quanh vư


XtGem Forum catalog