Snack's 1967
Hai Dòng Sông Thủy Tinh

Hai Dòng Sông Thủy Tinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323124

Bình chọn: 8.5.00/10/312 lượt.

nhăn mặt:

– Nhám quá!

– Bắt đầu chê anh rồi phải không?

– Ừ, em chê anh đó, vì cô cháu gái của ông anh kết nghĩa mà lè phè quên người yêu, quên cả mình.

Sơn nháy mắt thật lẳng:

– Về Sài Gòn anh đền cho.

– Không thèm!

Buổi cơm tối đi qua, Sơn ngồi xem truyền hình ở phòng khách với Thu Hương. Minh Nguyệt đi đâu không biết, gần mười giờ Sơn mới sực tĩnh đi tìm.

Minh Nguyệt ngồi ôm vai thu mình ở một góc, bên cạnh chậu nguyệt quế, đôi vai cô run run. Bất nhẫn, Sơn đi lại ngồi xuống bên cạnh.

– Cháu sao vậy Nguyệt?

– Cháu nhớ ba.

Cô ngả ngay vào lòng Sơn khóc òa lên, khóc không dứt, khóc như chưa bao giờ được khóc. Sơn lúng túng dỗ dành, và chừng như càng dỗ, Minh Nguyệt càng khóc dữ hơn.

Nửa giờ sau, cô mới chịu nguôi ngoai theo Sơn đi vào.

Đưa Minh Nguyệt vào phòng, bắt nằm xuống, Sơn nghiêm mặt:

– Bây giờ cháu ngủ đi. Cháu có khóc hoài, ba cũng không sống lại được, cháu lại bệnh hoạn. Ngủ cho khỏe để ngày mai còn đến trường!

Minh Nguyệt phụng phịu:

– Chú không được ra ngoài, cháu sợ ma lắm. Cháu không dám ngủ một mình đâu.

– Nếu là ma thì cũng là ba cháu thôi mà.

– Không! Cháu sợ ma lắm.

Minh Nguyệt nắm chặt tay Sơn, để bắt phải ngồi cạnh cô, Sơn đành ngồi lại.

Thật lâu, anh mới rụt tay lại để đi. Minh Nguyệt mờ mắt ra.

– Chú muốn bỏ cháu hay sao?

– Không! Chú định lấy tờ báo để xem …

Gần mười hai giờ, Sơn mới mệt mỏi ra khỏi phòng Minh Nguyệt. Thu Hương nằm trên chiếc ghế dài, cô ngồi dậy khi thấy Sơn:

– Anh có biết là em khó chịu lắm không? Minh Nguyệt đâu phải đứa trẻ lên ba.

– Suỵt!

Sơn đưa ngón tay lên môi ra hiệu cho Thu Hương đừng nói lớn, rồi anh nắm tay cô dắt vào trong.

– Em cũng ngủ đi, khuya rồi!

Nghĩ mình ganh tị với Minh Nguyệt kỳ quá, nhưng rõ ràng lòng Thu Hương không vui.

Sơn nằm xuống giường, chiếc giường của ông Tuân, anh dang rộng tay đón người yêu:

– Nằm xuống đây với anh, anh cũng đang mệt nè.

– Em làm cho anh mệt hay sao?

– Ừ, thì tại anh.

Anh hôn lên mặt cô. Nằm trong vòng tay ấm áp chắc chắn của anh, Thu Hương nghe tan đi những giận hờn đố kỵ.

Cô khép mặt lại, để lặng im hưởng những xúc cảm anh mang lại bằng nụ hôn, bằng những vuốt ve âu yếm. Căn phòng chìm trong bóng tối của ngọn đèn ngủ vàng nhạt …

– Chú Sơn!

Tiếng Minh Nguyệt run rẩy vì sợ:

– Chú ơi! Ba về kêu con …

Sơn mở đèn phòng lên. Một Minh Nguyệt hoảng loạn và nước mắt, anh lại phải dỗ dành.

Thu Hương bực bội ngồi dậy đi ra, cô cảm thấy mất mát và bị san sẻ. Anh không còn là của riêng cô nữa …

Để valy quần áo xuống nền gạch, Sơn mở rộng cửa phòng:

– Cháu ở phòng này! Phòng này bỏ trống nên có bụi bặm, cháu chịu khó quét dọn Nguyệt nhé.

Minh Nguyệt nhìn khắp căn phòng, may là sáng nay Thu Hương đi sớm và không cùng theo về đây. Minh Nguyệt biết họ yêu nhau và thậm chí chung sống như vợ chồng với nhau. Cô không ghét chú Sơn, nhưng khinh bỉ Thu Hương, có loại đàn bà con gái nào dễ dãi yêu cuồng sống vội như thế. Cô ta biết uống rượu và hút thuốc, một loại “hư hỏng” không chấp nhận được, cần phải loại bỏ khỏi chú Sơn.

Nhìn quanh tìm chổi và khăn lau, Minh Nguyệt quét bụi. Xong, cô nhúng giẻ lau cho sạch.

Công việc chiếm mất của cô một giờ đồng hồ. Khi Minh Nguyệt tắm rửa xong đi xuống nhà, Sơn cũng vừa đi chợ về.

Anh vui vẻ cầm con cá chép:

– Con cá này chiên một nửa dầm nước mắm, còn một nửa nấu canh chua nghe Nguyệt?

– Dạ, chú để Nguyệt làm cho.

Minh Nguyệt nấu nhanh, có Sơn phụ một bên. Ăn cơm xong, cô trở lên phòng mình sắp quần áo sách vở vào tủ, và xem lại bài để ngày mai đến trường.

Sơn cũng rút lui về căn phòng của anh. Có quá nhiều việc phải làm, khi anh bỏ ra cả tuần lễ dành cho cô cháu gái và ông anh kết nghĩa quá cố của mình.

Hơn mười giờ đêm, đèn phòng Sơn còn sáng, Minh Nguyệt dừng lại, cô hé cửa nhìn vào. Sơn đang làm việc, tay anh thoăn thoắt trên bàn phím, anh làm việc say mê, không hay Minh Nguyệt đến từ sau lưng.

Cô đặt ly cà phê sữa nóng lên bàn:

– Chú uống đi, Nguyệt pha cho chú đó.

Sơn dừng tay mỉm cười:

– Cám ơn nghe Nguyệt! Ngày mai chú phải giao phần biên tập phim này cho đài truyền hình rồi.

– Chú dịch phim cho đài truyền hình à?

– Ờ.

Sơn nhấp mấy ngụm cà phê, rồi lại chúi đầu vào công việc. Minh Nguyệt lui ra. Cô thích không gian yên tịnh này, giống như nhà của cô. Bây giờ căn nhà đó lạnh lẽo rồi, ba đi mãi mãi không về.

Lên lầu đi ra balcon, Minh Nguyệt thờ ơ chống cằm nhìn con đường vắng, ngọn đèn cao áp trên cao, soi ánh sáng màu vàng. Chợt Minh Nguyệt cau mày.

Một chiếc xe chạy vào và Thu Hương xuống xe, cô lấy chìa khóa trong xắc mở cửa.

– Cô ta có chìa khóa nhà … – Minh Nguyệt lẩm bẩm. Cô nghiêng tai lắng nghe.

Sơn ra đẩy xe vào, cô nghe tiếng chú Sơn và Thu Hương cười …

Bỗng dưng Minh Nguyệt thấy buồn. Cô thấy mình cô đơn vô cùng.

Sau nụ hôn nồng cháy, Thu Hương nhẹ đẩy người yêu ra:

– Em đi tắm đã! Ngày mai có lẽ em theo ông đi Thái Lan một tuần lận đó.

Sơn nhăn mày:

– Em đi hoài! Đôi lúc anh muốn em thay đổi công việc, chúng mình sẽ sinh con.

– Anh yêu cuộc sống gia đình hồi nào vậy?

– Chiều nay, khi anh đi chợ mua về mộ