Ring ring
Hán Sở Tranh Hùng

Hán Sở Tranh Hùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328261

Bình chọn: 7.5.00/10/826 lượt.

được những công trận là vì hắn chưa gặp tay địch thủ. Nếu gặp kẻ có trí, có dũng thì Hàn Tín cũng phải thảm bại như nhiều kẻ khác mà thôi !

Nói xong, thảo chiếu thư, sai người đưa đến cho Hàn Tín.

Trong thư viết :

” Ðại tướng nước Sở là Long Thư bảo cho các tướng Hán biết.

Hàn Tín diệt Ngụy, cướp Triệu, nay lại xăm lấn nước Tề tội rất lớn. Nay ta đem binh đến đây quyết bắt cho được Hàn Tín để trị tội. Các ngươi nên xếp giáp quy hàng bằng không thì lau cổ chờ gươm, đừng có mong chống cự ” .

Hàn Tín xem thư nổi giận, toan chém sứ giả, các tướng vội can :

– Dẫu Long Thư có vô lễ, Nguyên soái cũng chớ nên chém sứ, làm cho thiên hạ chê cười.

Hàn Tín liền truyền đánh sứ giả ba chục roi, làm nhục, rồi thả về.

Sứ giả về đến dinh Sở, đem hết đầu đuôi thuật với Long Thư.

Long Thư tức tối, muốn ngay đêm ấy kéo quân đánh Hàn Tín. Chu Lan can mãi, Long Thư mới chịu hoãn lại một đêm.

Sáng hôm sau, Long Thư dậy sớm, truyền lệnh quân sĩ nấu cơm. Ăn uống xong, Long Thư phân thành đội ngũ, kéo ra trước trận, thách Hàn Tín giao chiến.

Hàn Tín cỡi ngựa xông ra, theo sau một đoàn kỵ binh hùng hổ.

Long Thư chỉ vào mặt Hàn Tín, mắng :

– Mày là tôi nước Sở, trốn đi đầu Hán, mang danh một đứa phản thần như vậy còn dám đến đậy chịu chết sao ?

Hàn Tín cười lớn, nói :

– Mày là đứa vô danh tiểu tốt, làm sao biết được chí anh hùng mà mày dám vô lễ như thế ?

Long Thư giận dữ, cầm đao xông vào đánh Hàn Tín. Hàn Tín đưa thương ra đỡ.

Hai bên đánh nhau một hồi, Long Thư càng đánh càng hăng. Hàn Tín giả cách thua, quày ngựa bỏ chạy.

Long Thư cười lớn, vừa giục ngựa đuổi theo, vừa nói :

– Ta biết bản lĩnh đứa hư danh ấy rồi mà !

Chu Lan thấy vậy phi ngựa theo, cản lại nói :

– Xin tướng quân chớ đuổi theo e lầm mưu Hàn Tín.

Long Thư nói :

– Nó đánh không lại ta, bỏ chạy thì còn mưu mô gì nữa.

Chu Lan nói :

– Quân Hán rất đông, tướng mạnh rất nhiều, Hàn Tín chỉ đem theo có một toán quân kỵ e rằng chúng phục quân đâu đây chăng ?

Long Thư lòng cũng nghi ngại, liên thu binh về trại.

Hàn Tín thấy Long Thư không đuổi theo liền quay ngựa về dinh, nghĩ ra một kế, chiều hôm ấy cho vài tên quân, đến trước trại Sở, chửi mắng thậm tệ.

Long Thư tức giận kéo quân ra, hét lớn :

– Thằng luồn trôn, hãy đem đầu đến đây chịu chết.

Hàn Tín vỗ ngựa đến, cười lớn, nói :

– Ta nghĩ ngươi từ xa mới đến, còn mỏi mệt, không nỡ xuống tay. Lần này ta quyết không dung mạng.

Long Thư vung đao đâm tới, Hàn Tín rước đánh vài hiệp rồi cũng bỏ chạy.

Long Thư tức giận, đốc quân đuổi theo, và nói :

– Ta quyết đến phá tan dinh trại và lấy đầu ngươi cho ngươi xem.

Quân Long Thư đuổi đến bờ sông Duy Thủy thì Hàn Tín đã lội qua khỏi sông rồi.

Nước sông cạn, bốn bề chỉ thấy bãi cát mênh mông.

Chu Lan lòng nghi hoặc, nói với Long Thư :

– Duy Thủy là con sông lớn, mà nay lại không có nước, chắc là Hàn Tín đã lấp thượng lưu, đợi lúc quân ta sang sông tháo tung nước xuống. Tướng quân nên đề phòng.

Long Thư đang hăng đuổi giặc, nhìn thấy bóng ngựa của Hàn Tín cách bờ sông bên kia chưa bao xa, liền truyền quân lội sang sông và nói :

– Không theo giết Hàn Tín còn đợi đến bao giờ.

Lúc đó, trời đã tối, dòng sông Duy Thủy rất rộng, cát bãi mênh mông. Quân của Long Thư qua đến giữa sông chợt thấy có cắm một ngọn đèn leo lét, Long Thư lấy làm lạ, đến gần xem, thì thấy bên đèn có một cái bảng gỗ viết sáu chữ lớn : “Thắp đèn lồng, giết Long Thư”.

Chu Lan và quân sĩ cũng đồng xúm lại xem .

Long Thư nói :

– Ðây là kế của Hàn Tín muốn cho ta nghi hoặc, không dám đuổi theo đó.

Chu Lan nói :

– Ðang lúc đêm tối, chẳng lẽ họ vừa chạy đến đây lại làm ra tấm bảng này ngay được. Chắc là ám hiệu để quân phục biết chỗ kéo đến đánh. Ta chém phăng cho mất cái đèn này, tất quân địch phải lạc hướng.

Long Thư khen phải, vung đao chém rơi chiếc đèn.

– Chiếc đèn vừa rơi, hai bên bờ sông tiếng quân vang dậy, đồng thời nước sông Duy Thủy ở thượng lưu ầm ầm trút xuống. Quân Sở đang ở giữa dòng, người ngựa đều trôi phăng đi hết.

Long Thư nhờ cởi con ngựa Liên Ý Câu, thấy làn nước lũ, vội vàng quất mấy roi, con ngựa bắn mình thoát được sang bờ sông phía Bắc. Chu Lan lúc đó đã đề phòng nên thoát khỏi, song biết chạy trốn phương nào.

Bấy giờ Long Thư mới biết kế của Hàn Tín, ngăn nước ở thượng lưu, và dùng tấm bảng chọc tức Long Thư, để Long Thư giận đập chiếc đèn, quân phục thấy chiếc đèn vở , kéo quân đến đánh.

Thoát khỏi dòng nước, Long Thư hoàn vía toan tìm đường chạy thì bên đường hai tiếng pháo nổ vang, Tào Tham, Hạ Hầu Anh kéo binh đến, vây Long Thư vào giữa.

Long Thư tuy có sức mạnh song một mình làm sao địch nổi muôn người, muốn mở vòng vây tẩu thoát, nhưng bị Tào Tham lẹ tay chém một đao đầu rơi xuống ngựa.

Hàn Tín nghe tin Long Thư đã tử trận, liến truyền lệnh đuổi theo Chu Lan, nhưng tìm mãi không thấy dấu vết, phải rút quân về.

Tề vương ở Cao Mật hay tin Hàn Tín chém Long Thư, đuổi Chu Lan, lòng lo lắng, đòi Ðiền Quảng và Ðiền Hoành đến thương nghị.

Tề vương nói :

– Long Thư, một hổ tướng, trí dũng song toàn mà còn bị Hàn Tín giết. Ta sức yếu thế cô,