80s toys - Atari. I still have
Hán Sở Tranh Hùng

Hán Sở Tranh Hùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325771

Bình chọn: 8.00/10/577 lượt.

đất .

Rồi một vầng thái dương đỏ ửng từ trên trời rơi xuống .

Bỗng thấy một đứa bé áo xanh , mặt đen chạy đến ôm vầng thái dương toan chạy . Liền lúc đó , lại có một đứa bé khác, mặc áo đỏ , đôi mắt sáng quắc từ phương Nam chạy đến hét lớn :

– Tên áo xanh kia ! Hãy để vầng thái dương đấy . Ta vâng lệnh Ngọc hoàng đến lấy vàng thái dương đây .

Ðứa bé áo xanh không chịu , cả hai ôm nhau vật lộn . Ðứa bé áo xanh vật ngã đứa bé áo đỏ bảy mươi hai lần . Nhưng bất thình lình đứa bé áo đỏ đá một đá thật mạnh , đứa bé áo xanh ngã lăn xuống đất chết tươi .

Thủy Hoàng thấy vậy kêu lên :

– Hỡi hài đồng kia ! Ðừng vội đoạt vầng thái dương , hãy bảo cho ta biết chúng bay là ai ?

Ðứa bé đáp :

– Ta là dòng dõi Thuấn Nghiêu , quê ở Phong Bài vì dân dấy nghĩa . Thượng đế đã cho ta hưỡng lịch bốn trăm năm .

Nói xong , đứa bé áo đỏ ôm vầng thái dương chạy biến về phương Nam . Thủy Hoàng đưa mắt nhìn theo bóng đứa bé mờ dần rồi khuất sau vầng hào quang giống như vầng vân khí nơi núi Kê Ðầu .

Thủy Hoàng bừng mắt tĩnh dậy , mới biết đó là chiêm bao , lòng bâng khuâng tự nghĩ :

– Giấc mộng này lành ít dữ nhiều . Nhà Tần ta có lẽ vận mạng đã hết , thiên hạ ắt về tay kẽ khác ….

Liền truyền xa giá trở về cung . Từ đó lòng buồn bã lo âu , không lúc nào vui .

Một hôm Thủy Hoàng cùng quần thần bàn tính , muốn tìm thuốc trường sanh bất tử để sống làm vua mãi , hưỡng cảnh lạc thú hồng trần .

Cận thần Tống Vô Kỵ tâu :

– Ở miền Ðông Hải có ba đỉnh núi thần , phong cảnh tốt tươi , cỏ hoa muôn vẽ , khí hậu ấm áp , hạ thần chắc đó là nơi bồng lai , có thể tìm thuốc trường sinh được .

Thủy Hoàng mừng rỡ , phán :

– Khanh đã bao giờ đến đó chưa ?

Vô Kỵ tâu :

– Hạ thần chưa đến , nhưng có một người bạn tên Từ Phúc, lúc trước từng qua chơi nơi Ðông Hải, gặp các tiên cỡi loan hạc, phong độ thoát phàm. Từ Phúc hiện nay còn ghé chơi nơi nhà hạ thần, nếu Bệ hạ tin dùng , hạ thần sẽ đưa vào yết kiến.

Thủy Hoàng liền sai Vô Kỵ cấp tốc đi triệu Từ Phúc.

Từ Phúc theo Vô Ky vào bệ kiến.

Thủy Hoàng phán hỏi cách tìm thuốc trường sinh, Từ Phúc tâu :

– Thuốc trường sinh là một món thuốc quý, từ xưa nay khó có ai tìm được. Nay Bệ hạ muốn có thuốc ấy tất phải chịu tổn phí, đóng thuyền và cấp hành trang cho hạ thần vượt bể thì mới tìm được.

Thủy Hoàng hỏi :

– Nhà ngươi cứ hết lòng giúp trẫm, nếu được, hai ta cùng uống và cùng sống mãi hưởng cảnh vàng son ; Còn gì hạnh phúc bằng . Chẳng hay nhà ngươi muốn đóng bao nhiêu thuyền, và hành trang như thế nào ?

Từ Phúc tâu :

– Vượt bể Ðông chẳng phải chuyện dễ. Cần có mười chiếc thuyền lớn, trong thuyền phải đủ hạng thợ, và phải kén lấy năm trăm đồng nam, năm trăm đồng nữ, phòng khi dùng đến.

Thủy Hoàng liền hạ lệnh sắm đủ mọi thứ cho Từ Phúc ra đi.

Tháng ngày trôi qua như ngựa qua cửa sổ, chẳng mấy chốc đã hơn năm tháng trời, Thủy Hoàng ôm lòng chờ đợi mãi mà chẳng thấy Từ Phúc trở về.

Quá nóng lòng, Thủy Hoàng liền sai một người nho sĩ là Lư Sinh đi tìm Từ Phúc.

Ôi ! Bốn phưong mù mịt, Từ Phúc ra đi như bóng nhạn lưng trời, biết đâu mà tìm. Tuy nhiên, lệnh vua đã phán, ai dám trái lời, Lư Sinh đành vâng chỉ, một mình cất bước ra đi.

Ði mãi, đến bờ bể, vời trông chỉ thấy sóng gào gió thét trong khoảng nước xanh trời thẳm, bát ngát muôn trùng, chẳng biết đâu là bồng lai, đâu là tiên giới.

Lư Sinh ngước mặt lên trời thờ dài, nghĩ thầm :

– Thủy Hoàng là một bạo chúa, tham sống mà coi rẻ mạng người. Nếu ta không tìm được Từ Phúc trở về, tánh mạng ắt chẳng còn. Thôi thì cứ nhắm mắt đưa chân, rủi có chết thì cũng như Từ Phúc, một đi không về thế là xong.

Lư Sinh lần theo hướng Nam, đi vào miền núi Thái Nhạc, rồi đến núi Thái Hoa.

Suốt mấy tháng trường trong gian khổ, bỗng một hôm Lư Sinh gặp một người hình dung cổ quái, đầu bù tóc rối, mắt tròn như lục lạc, đang ngồi tựa một phiến đá, nhìn về hướng trời xa.

Lư Sinh nghĩ thầm :

– Nơi đây sơn lâm cùng cốc, người thường đâu dễ mấy ai mò đến, chắc là một dị nhân .

Liền bước đến vái chào. Dị nhân quay lại thấy Lư Sinh, liền hỏi :

– Người là ai . Có việc gì lại đến đây ?

Lư Sinh đáp :

– Thưa tiên sinh, tôi vâng ìệnh Thủy Hoàng đi tìm thuốc trường sinh bất tử.

Dị nhân cười lớn nói :

– Con người sống chết đã do mệnh trời định sẳn, sao lại có ý ngông cuồng như vậy . Làm gì có thuốc trường sinh bất tử .

Lư Sinh nhìn tướng mạo dị nhân một lúc , biết không phải người phàm nên cố năn nỉ :

-Tôi là người phàm mắt thịt , trí não u ám , xinn tiên sinh thương tình cứu tôi thoát nạn .

Dị nhân thấy Lư Sinh khẩn khoản ngồi im ra vẽ suy nghĩ. Một lúc dị nhân đứng dậy đưa tay đẩy tấm vách đá , bên trong lộ ra một cửa hang rất lớn .

Lư Sinh thất kinh lòng chưa hết ngạc nhiên thì dị nhân đã bước vào trong , cầm một quyển sách đem ra đưa cho Lư Sinh, và nói :

– Hãy đem sách này về cho vua Tần xem , trong đó có nói rõ về ” sinh tử tồn vong “.

Lư Sinh tiếp lấy thấy trên bìa sách có đề bốn chữ “Thiên Lục Bí Quyết ” toan hỏi lại nhưng Dị nhân đã bước lên ngồi bên phiến đá mắt nhắm nghiền như ngũ say.

Lư Sinh không dám hỏi nữa , cầm sách trở về dâng