Hán Sở Tranh Hùng

Hán Sở Tranh Hùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327594

Bình chọn: 8.5.00/10/759 lượt.

Hạng Vũ để cho Hạng Vũ chôn sống cả. Nay lại còn tham danh làm tướng, chẳng hổ lắm sao ?

Chương Bình cũng quát lớn nói :

– Hán vương nhà ngươi được thụ phong nơi Bao Trung lẽ ra phải an phận chăn dân, giữ đạo chư hầu, cớ sao còn dám phạm đến đất đai ta ? Nếu muốn sống phải kéo quân về kẻo hối không kịp.

Phàn Khoái nổi giận, cầm kích đâm thẳng tới.

Chương Bình đưa dao ra đỡ. Giao chiến được hai mười hiệp, Chương Bình đuối sức, quất ngựa bỏ chạy.

Tân Kỳ lập tức xua đạo hậu quân đuổi theo.

Chương Bình chạy vào thành đóng kín cửa lại.

Phàn Khoái và Tân Kỳ đắc thắng thu quân về trại.

Hôm sau, Phàn Khoái dự bị các hỏa pháo, hỏa tiễn, kéo đến dưới thành khiêu chiến.

Chương Bình đóng cửa, có thủ không ra.

Phàn Khoái chẳng biết làm sao, còn đang nghĩ kế thì có tin Hàn Nguyên soái đã kéo quân đến nơi.

Phàn Khoái và Tân Kỳ vội vã ra khỏi trại ba dặm nghênh đón.

Hàn Tín đến cửa Tản Quan, xem xét mọi nơi, thấy được ám hiệu của mình, biết Chương Bình đã trúng kế, đang trọng dụng Diêu Long và Ngân vũ, liền truyền quân đốt hỏa pháo và bắn hỏa tiễn tung vào cửa quan.

Quân canh rối loạn, không dám lên mặt thành chống giữ.

Chương Bình nóng ruột, thân dẫn quân sĩ lên mặt thành .

Lúc đó Ngân Vũ, Diêu Long và một trăm dân phu đầu hàng trước kia, cũng đều cầm giáo lên mặt thành cả.

Hàn Tín giơ roi quất ngựa đến nói :

– Chương Bình ? Bá vương nhà ngươi vô đạo giết vua Nghĩa Ðế, bội ước với Hán vương, lòng dân căm phẫn.

Nay ta đem quân đến đây quyết dẹp loạrl, trừ đứa hung tàn, cứu muôn dân. Nếu ngươi giác ngộ đầu hàng sẽ khỏi

tội chết.

Chương Bình nói :

– Ta đây là quý tộc của Ung vương, làm sao lại hàng đứa luồn trôn thiên hạ.

Chương Bình vừa dứt tiếng thì Diêu Long và Ngân Vũ xông đến bắt Chương Bình trói lại. Một trăm dân phu đều bao quanh, cầm binh khí canh giữ.

Ngân Vũ giơ gươm lên trời nói lớn :

– Hỡi binh sĩ, Hán vương là một minh quân, giàu đạo đức đáng cho chúng ta tôn thờ. Nếu kẻ nào đầu hàng sẽ được thu dụng, kẻ nào chống lại sẽ rơi đầu.

Quân sĩ trong thành thấy chủ tướng đã bị bắt, đều bỏ vũ khí, quì móp xuống đất.

Diêu Long, Ngân Vũ sai mở cửa giải Chương Bình ra.

Hai người này đâu phải ai xa lạ, chính là Chu Bột và Trần Vũ, tướng của Hán Vương. Trước đây Hàn Tín sai Lục Giả đến Sạn đạo bảo Phàn Khoái sai Chu Bột và Trần Vũ giả cách đầu hàng. Ðợi khi Hàn Tín đến thì dùng đá dựng ở cửa quan làm ám hiệu, và lợi dụng lúc Hàn Tín công thành bắt Chương Bình.

Ðó là kế “Minh tu Sạn đạo, ám độ Trần Thương”.

Vì vậy chỉ trong mười hôm, Hàn Tín đã hạ được Tản Quan, đệ nhất kỳ công trong bước đường Ðông chinh của Hàn Tín.

Hàn Tín vào thành, vỗ an trăm họ, rồi sai dọn dẹp các công thự để chờ đón rước Hán vương.

Quân sĩ giải Chương Bình đến, Hàn Tín truyền rằng :

– Ngươi là cháu Chương Hàm, làm. quan với Sở, trấn thủ ải này, nay bị bắt đáng lẽ phải chém, song người là đứa đê hèn, dẫu có chém cũng chỉ bẩn gươm, nên ta giao người cho quan Quân Chính quản thúc trong quân để sai khiến. Nếu có hành động nào ngang ngạnh chẳng toàn mạng.

Chương Bình mừng rỡ dập đầu xuống đất lạy tạ, rồi lủi thủi theo quân sĩ bước ra.

Bỗng có tin báo xa giá Hán vương đã gần đến Tản Quan.

Hàn Tín liền đem văn vũ ra khỏi thành mười dặm tiếp đón.

Hán vương thấy hạ được Tản Quan, lòng vui khôn tả truyền chỉ cho Hàn Tín được lên ngựa theo về Tản Quan.

Hán vương nói :

– Tản Quan là chỗ yết hầu của Tam Tần, Nguyên soái không tốn một tên quân mà hạ được, khiến cho Tam Tần nghe tin phải vỡ mật, công ấy thật đáng khen.

Hàn Tín tâu :

– Nay Tản Quan vừa lấy được, Tam Tần chưa kịp phòng bị, xin Ðại vương tạm đình giá lại đây, để hạ thần đem quân đánh Phế Khâu, bắt sống Chương Hàm, thu phục Tam Tần xong sẽ xin nghênh giá. Ðại vương cứ truyền chỉ tiếp vận binh lương, và kíp tu bổ cho xong Sạn đạo để tiện lối đi lại.

Hán vương nhậm lời, truyền định đô nơi Tản Quan , giao cho Hàn Tín xuất quân chinh phạt.

Hàn Tín truyền đem Chương Bình ra, cắt mất một tai, thả cho về Phế Khâu để khích lệ Chương Hàm.

Ngay lúc đó, ở Phế Khâu, Chương Hàm mới vừa được tin Phàn Khoái đánh phá Tản Quan rất gấp.

Chương Hàm thất kinh bàn với các tướng :

– Ta cứ tưởng Sạn đạo chưa làm xong nên Hán vưong không thể nào vượt ra khỏi Bao Trung , ngờ đâu chúng lại kéo đến Tản Quan mau như vậy ? Việc đã đến nỗi này, vậy phải báo cho hai xứ Lịch Dương và Ca Nô phòng bị mới kịp.

Nói xong, sai Mã Thông và Tôn Anh điểm binh mã đi cứu Tản Quan.

Bàn bạc chưa xong, bỗng thấy Chương Bình ôm cái tai bị cắt đứt chạy về, khóc lóc, kể lể tự sự .

Chương Hàm toát mồ hôi, than thầm :

– Phạm quân sư trước kia đã có ủy thư tâu với Bá vương : “Nếu không dùng Hàn Tín thì nên giết đi”. Nay để Hàn Tín trốn về Hán, hối sao kịp nữa !

Chẳng bao lâu lại có quân vào báo :

– Quân Hán rầm rộ kéo đến, chỉ xa cách đây mấy dặm. .

Chương Hàm tức giận , vỗ án hét:

– Ta thề giết cho được thằng luồn trôn này mới hả giận.

Các tướng bàn :

– Ðại vương chớ nên khinh địch . Hàn Tín có lắm quỉ kế, xem như việc lấy Tản Quan vừa rồi đủ biết thao lược dường nào?

Chướng Hàm hét lớn :


Old school Easter eggs.