Teya Salat
Hán Sở Tranh Hùng

Hán Sở Tranh Hùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327902

Bình chọn: 7.00/10/790 lượt.

hư thế nào, sau là thông hiếu với Phạm Tăng, để Phạm Tăng rõ được thiện ý của Ðại vương.

Thân vương nghe nói rất vừa lòng, lập tức sai sắm sửa lễ vật để Lục Giả sang Bành Thành.

Lục Giả bái tạ, thẳng tiến lên đường, lòng riêng khấp khởi tự hào mình đã làm được một việc kỳ tuyệt.

Ngờ đâu Quách My giải Trương Lương đi chưa đầy hai mươi dặm, bỗng nghe trước mặt, trong khu rừng, có tiếng chiêng trống vang rền, rồi từ bên trong xông ra một tướng, hùng hổ quát lớn :

– Quân mã nào ? Áp giải ai ? Ðịnh đi đâu ? Muốn sống phải nạp ba trăm cân vàng thì mới qua được.

Quách My vỗ ngựa đến nói :

– Ta là Ðại tướng ở Lạc Dương, phụng mệnh vua giải phạm nhân đến Bành Thành dâng nộp Bá vương. Nhà ngươi có mắt, có tai tất biết oai vũ của Bá vương rồi. Vậy nên nhường lối ta đi, kẻo mất đầu đó.

Viên tướng ấy nổi giận nói :

– Bá vương và Thân vương của bây ta coi như đứa con nít, đừng đem ra dọa vô ích.

Nói xong, tướng ấy cầm kích nhảy đến đánh. Quách My vội vàng nghênh chiến.

Chưa đầy hai hiệp đã bị tướng ấy phóng cho một kích, Quách My nhào xuống ngựa chết tươi.

Quân sĩ thấy vậy, vội vã điệu Trương Lương vào rừng lẩn trốn.

Tuy nhiên , tướng ấy đuổi theo rất gấp.

Vừa được ba bốn dặm thì gặp Lục Giả dẫn ba, bốn tên tùy tùng từ Lạc Dương đi đến.

Tướng ấy hét :

– Hãy xuống ngựa chịu trói cho rồi .

Lục Giả thất kinh, nhìn kỹ té ra tướng ấy là Phàn Khoái.

Phàn Khoái hối quân trói Lục Giả lại, rồi chạy thẳng vào rừng giải cứu cho Trương Lương.

Khi Trương Lương được mở trói, trông thấy Lục Giả bị trói gô bên gốc cây, mỉm cười trách :

– Ngươi đã theo Hán vào Bao Trung ba năm rồi, Hán vương đối đãi với ngươi không bạc, cớ sao ngươi lại nỡ phản phúc ?

Lục Giả nói :

– Tôi đi theo Hán vương cũng như Tiên sinh bỏ Hàn phò Hán vậy. Tiên sinh không quên được Hàn thì làm sao tôi quên được Ngụy ?

Trương Lương cười lớn nói :

– Ngươi dẫu biện bác thế nào cũng không che được tội lỗi ! Ðã đành rằng ngươi không nở quên Ngụy. Tuy nhiên, lấy cái cớ không quên ấy để phản phúc thật là kẻ tầm thường. Ngươi thấy ta có bao giờ phản Hán không ?

Ngươi đem ta so sánh với ngươi là việc ngu xuẩn.

Lục Giả nói :

– Tôi đã hỏi vua Ngụy thờ Sở hay thờ Hán, vua Ngụy nhất định thờ Sở, vì vậy tôi mới hiến kế bắt Tiên Sinh để vua Ngụy trọn bổn phận làm Sở thần.

Phàn Khoái nghe nói nổi giận hét :

– Lục Giả bắt Tiên sinh nộp Sở để tỏ lòng trung của Thân vương ; vậy thì ta bắt Lục Giả về nạp cho Hán để tỏ lòng trung của ta, nói làm chi cho nhiều.

Dứt lời, bắt Lục Giả bỏ vào tù xa, giải về hướng Tây .

Quân của Thân vương theo giải Trương Lương thấy vậy bỏ chạy về Lạc Vương cấp báo.

Thân vương được tin, vội vã điểm một nghìn quân cấp tốc đến nơi. Nhưng chỉ thấy núi rừng hiu quạnh, không có một bóng người nào..

Còn đang do dự, bỗng gặp ba bốn hành khách, vác hành lý từ con đường lớn đi vào.

Thân vương sai quân hỏi thăm, khách đáp :

– Chúng tôi vừa ở con đường ấy đến đây, không gặp một nhân mã nào cả.

Thân vương sợ bọn Phàn Khoái giết mất Lục Giả, vội thúc quân truy cản.

Ðang cơn sốt ruột, bỗng nơi ven rừng có một tiếng pháo lệnh, Phàn Khoái vung kích ra chặn giữa đường hét lớn :

– Ta tha chết cho đó, nhà ngươi hãy mau xuống ngựa quy hàng.

Thân vương đánh vài hiệp, thấy Phàn Khoái mạnh quá , liệu bề cự không lại, thúc ngựa chạy vào mé rừng.

Trời tối mịt, Thân vương chạy được một lúc, bỗng vấp vào một dây giăng ngang, cả người ngựa đều té xỉu.

Quân Hán bắt Thân Vương trói lại.

Phàn Khoái ra lệnh thâu quân, dẫn Thân Vương đem nạp cho Trương Lương .

Trương Lương trông thấy Thân vương vội bước đến mở trói mời ngồi, và nói :

– Lương tôi phụng mệnh đến mời Ðại vương họp binh đánh Sở, chẳng ngờ Ðại vương chưa đợi Lương tôi thưa, đã bắt ngay nộp Sở. Lương tôi buộc lòng phải bày mưu như vậy. Xin Ðại vương nghĩ kỹ hàng phục Hán đi .

Thân vương nói :

– Việc đã đến thế này tôi còn cưỡng lại được sao ?

Vậy tôi xin mời Tiên sinh đến Lạc Dương để tôi thu xếp công việc rồi sẽ theo về Hán.

Trương Lương bằng lòng, cùng với Phàn Khoái kẻo về Lạc Dương.

Khi đến dưới thành, Thân vương đã thấy trên thành cắm cờ Hán. Một viên tướng chỉ xuống nói lớn :

– Ta là Hán tướng Quán Anh, phụng mệnh quân sư đến đây lấy thành. Nhà ngươi còn chỗ đâu mà trở về đây nữa.

Thân vương hoảng sợ, nghĩ thầm :

– Trương Lương là bậc thần nhân.

Lúc đó, Trương Lương thúc ngựa đến, gọi Quán Anh nói :

– Hãy mở cửa thành cho vào .

Cửa thành mở, Trương Lương dắt Thân vương vào.

Ðược một lúc lại có quân báo :

– Một toán quân Hán tiếp ứng, cầm quân là Chu Bột và Sài Vũ, hiện ở ngoài thành, muốn vào yết kiến Quân sư.

Trương Lương truyền hai tướng vào, hỏi ra mới biết , sau khi Trương Lương ra khỏi Hàm Dương, Hàn Tin sợ Trương Lương thiếu binh lực, nên cắt hai tướng ấy dẫn ba ngàn tinh binh theo sau đề phòng tiếp cứu. Nhưng hai tướng đến nơi thì đã được tin Trương Lương lấy Lạc Dương rồi.

Thân vương ngơ ngác nghĩ thầm :

– Hán vương có bầy tôi trí dũng như vậy, cơ nghiệp thế nào cũng thành. Nay mình về Hán là phải lắm rồi .

Hôm sau, Trương Lương đem Thân Vương, Lục Giả