
g, khó khăn lắm mới sửa được, quần áo Hôn Hiểu ướt sạch.
“Anh về thay quần áo trước.”
Trang Hôn Hiểu nói xong liền ra ngoài, nhưng bị tôi kéo lại: “Không cần phiền thế, ở đây có.” Nói xong, tôi nhanh như chớp chạy vào phòng ngủ, lại chạy nhanh như chớp ra phòng tắm. Cầm ra một chân váy dài, cố nhịn cười, nghiêm trang nói với anh: “Này, cái này được chứ …… Dù sao anh cũng từng mặc qua.”
Khi nói câu này, Trang Hôn Hiểu đang ngồi xổm, tôi lại đứng, theo lý mà nói, nên là tôi nhìn xuống anh …… nhưng trên thực tế, ánh mắt của anh, lại như đang nhìn xuống tôi, một loại khí thường lạnh nhạt, trên cao nhìn xuống, mang chút lạnh lùng, ngoài ra, còn có tia lửa.
Cứ như vậy, Hôn Hiểu lặng lẽ nhìn tôi, cho tới khi mặt tôi ngứa ran vì bị anh nhìn chăm chú, mới chậm rãi nói: “Có lẽ anh nên làm chút việc khiến em không thể cười nổi.”
Nói xong, anh đứng lên, bước về phía tôi.
Anh mặc áo T shirt màu trắng, bị ướt đẫm, dán chặt vào ngực, lộ ra đường nét cơ bắp gầy gầy, nhấp nhô từng chút từng chút. Tóc anh cũng ướt, bóng loãng, đẫm nước. Chứ bình thường, tóc anh mềm mại, ký ức bắt đầu có tác đụng, lòng bàn tay tôi hơi ngứa.
Không chỉ lòng bàn tay, còn cả môi tôi…… Anh đến trước mặt tôi, đứng yên, cúi đầu, bắt đầu hôn, nhẹ nhàng, từng chút từng chút một.
Tôi vô thức lùi lại, anh tiến gần, dần dần di chuyển, cho tới khi lưng tôi dán lên kính mờ. Lạnh ngắt, hơi ghồ ghề, một loại cảm giác lạ lẫm.
Tay Hôn Hiểu đầu tiên nâng mặt tôi, sau đó chầm chậm xuống phía dưới, dừng lại ở eo, nhẹ nhàng, tiến vào trong áo, mem theo eo, từ từ dịch lên trên. Tay của anh, thon dài, lòng bàn tay mỏng, lướt trên da thịt, khiến tôi run rẩy, lan sang tận cả tứ chi xương cốt. Đột nhiên, tới ngực tôi, sự đụng chạm lạ lẫm khiến tôi hít mạnh một hơi lạnh, thân thể căng ra.
Trước mặt là Trang Hôn Hiểu hừng hực như lửa, sau lưng là kính mờ lạnh buốt.
Tôi như sống trong nước sôi lửa bỏng, hai loại cảm giác đạt tới đỉnh điểm này va nhau trong cơ thể, hòa vào nhau, khiến tôi choáng váng.
“Hôn Hiểu……buông em ra.” Tôi cắn môi dưới, cố gắng kiềm chế sự thay đổi trong cơ thể: “Em sai rồi…… sau này sẽ không cười anh.”
“Đây không phải trừng phạt, đây là việc anh luôn muốn làm với em.” Hôn Hiểu không dừng lại mà còn tiến thêm một bước…… giơ tay phủ lên sự mềm mại trước ngực tôi.
Toàn thân tôi nóng lên, vô thức dùng tay ngăn cản, anh bất mãn rên lên một tiếng, lập tức dùng tay khác tóm lấy hai tay tôi, đặt lên trên đầu.
Tôi bị ép ngửa lên trên, nhìn đèn phòng tắm, đó là màu vàng nhạt dìu dịu, nhìn hồi lâu, có cảm giác hoảng hốt mê ly.
Đầu Hôn Hiểu vùi trong cổ, tóc anh cọ vào mặt tôi, ẩm ướt, mềm mại, nhè nhẹ trên da thịt, hơi chút nhột.
Anh bắt đầu hôn cổ tôi, từng tấc từng tấc, từ từ hướng xuống dưới, xương quai xanh, đến ve áo, không ngừng chút nào.
Anh dùng miệng mở khuy, từng cái từng cái, áo sơ mi dần dần lỏng ra, lộ rõ nội y màu đen.
Môi anh dừng trên ngực tôi, lưu luyến không dời. Nụ hôn nóng bỏng đó chạm vào vùng da thịt nhạy cảm nhất, từng chút từng chút tàn sát ý chí tôi, trong cơ thể tôi trào dâng ngọn sóng dữ dội, công thành đoạt đất, sắp sửa vỡ đê.
Chân tôi bắt đầu mềm nhũn, dần dần thở dốc, cảm giác mọi thứ trước mắt đều giống như không phải hư ảo, giác quan cơ thể đều trở nên nhạy cảm và trì trệ, hỗn tạp, phân tích không rõ ràng.
Đang trong lúc hỗn độn, đột nhiên cảm giác bụng dưới bị một vật cứng húc vào …. Lẽ nào là? Trong phút chốc tôi hoàn hồn, cầm gáo nước đầy đổ lên đầu hai chúng tôi.
Sau trận âm thanh “Rào rào”, hai chúng tôi ướt như chuột lột, thảm hại kinh khủng, thở dốc nhìn nhau.
Tôi lau nước trên mặt, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại: “Em nghĩ …… chúng ta nên hạ… hạ hỏa.”
Hôn Hiểu gật đầu tán thành, anh đứng bên cạnh, đợi một lúc, khi hơi thở dần dần bình tĩnh, liền nói: “Được rồi, hỏa hạ rồi, chúng ta tiếp tục đi.” Nó xong liền bước lên phía trước, muốn lặp lại hành động vừa rồi.
“Trang Hôn Hiểu!” Tôi ra sức đẩy anh, mặt đỏ tía tai nhìn, lại không nói ra được lời nào.
Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, suýt chút lau súng bị cướp cò.
Hôn Hiểu nhìn kỹ tôi, trong mắt đột nhiên lộ ra tia hài hước: “Chúc Thảo Nhĩ cũng biết xấu hổ?”
“Trời sinh phụ nữ có quyền xấu hổ.” Tôi trợn mắt nhìn anh, chần chừ một lúc lại nói: “Em cảm thấy chúng ta bây giờ không nên làm như vậy.”
“Vì sao?” anh vòng hai tay, nhìn tôi.
“Bởi vì……” Tôi do dự trong chốc lát, thấp giọng nói: “Em chưa chuẩn bị xong.”
“Không sao, anh chuẩn bị rồi.” Hôn Hiểu nói liền lấy ra một cái túi nho nhỏ trong túi quần, mỉm cười: “Vị dâu, loại gợn sóng.”
Tôi (*+ __ +*)
Trang …… Hôn …… Hiểu, em chỉ không phải cái đó, được chưa!
Nhưng……
“Sao anh có thể mang cái thứ đó theo người!” Tôi nghi ngờ hỏi.
Loại đồ này chỉ có tên cuồng sắc mới để trong túi quần hàng ngày. Lẽ nào, Trang Hôn Hiểu cũng là một trong những người đó? Có điều, nói qua cũng phải nói lại, nhà bọn họ, có thể sinh ra những người bình thường mới lạ.
“Vì đến lúc rồi.” Trang Hôn Hiểu trả lời.
“Lúc gì?” Tôi nghi hoặc.
Trang Hôn Hiểu bước lên trước một bước, cúi đầu, sát gần tai tôi, nói nhẹ: “Thời gi