
ghẻ lạnh và thiếu thốn tình yêu thương, em được huấn luyện trở thành một người tàn độc và nhẫn tâm mang trong lòng sự hận thù sâu sắc với cha em – người đứng đầu của thế giới ánh sáng.
Em căm hận cha mình, căm hận Nữ thần băng giá, căm hận anh trai và căm hận cả thế giới ánh sáng. Đối với em, trên thế giới chỉ có thể tồn tại một, hoặc là bản thân em, hoặc là ánh sáng bởi lẽ em là người đại diện của bóng đêm.
Nhưng tôi biết, ẩn sau vẻ mặt lạnh lùng, tàn độc kia chỉ là một trái tim mong manh, yếu đuối cần có được sự yêu thương, quan tâm. Chỉ là do từ nhỏ đã sống trong cảnh thiếu thốn tình yêu thương lại bị tác động từ bóng đêm nên em mới trở thành con người như hiện tại.
Cơ hội tôi được nhìn thấy em, được tiếp cận em là rất ít ỏi bởi lẽ em luôn tạo một khoảng cách rất lớn giữa chúng tôi, khoảng cách ấy em không để tôi có thể bước vào vì thực tâm em không muốn.
Ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng luôn được em phân rõ rạch ròi khiến tôi mãi không thể bước tới em dù là một bước, mãi không thể chạm vào trái tim em dù là một chút. Tôi cũng không biết được đến bao giờ và làm thế nào mới khiến em xóa bỏ khoảng cách đó, mới rút ngắn được ranh giới giữa tôi và em.
Nghe được câu chuyện của em qua lời kể, tôi bỗng thấy đau và thương xót cho em nên càng muốn được bên em và bảo vệ em nhiều hơn nữa. Nhưng tiếc rằng đó chỉ là điều tôi muốn và lực bất tòng tâm, em hoàn toàn không để tôi trong mắt, hoàn toàn không nghĩ về tôi trong tâm, hoàn toàn không cho tôi bước vào thế giới của em.
Nhắm mắt lại tôi nghĩ đến em, nghĩ đến khoảnh khắc vào lúc buổi chiều này, tôi đã phát hoảng như thế nào dù vẫn cố giữ bình tĩnh khi biết em bị giam vào không gian kí ức, có thể mất mạng. Nhưng rồi khi phá được không gian để vào tìm em, nhìn em nằm ở đó, nhịp tim vẫn còn đập, tôi mới thấy an lòng dù vẫn còn chút lo lắng.
Cũng chính vì chuyện này mà tôi định thổ lộ với em những điều sâu kín trong lòng mình. Nhưng em lại tránh né và không muốn chấp nhận. Vài ngày sau đó, em đột ngột biến mất để tôi như người rơi thẳng xuống vực sâu khi biết tin em đã không còn nữa. Trước mắt tôi bầu trời như tối lại, ánh sáng không còn nữa, thế giới như sụp đổ. Em đi rồi, em không còn bên tôi nữa.
Nỗi đau như gậm nhấm trái tim tôi, cả không gian như đứng yên để hòa cùng nỗi đau đó. Tôi không chịu đựng được, thực sự không được. Nỗi đau trên da thịt dù là thế nào tôi vẫn có thể chịu được nhưng sau nỗi đau này lại cứ như ghim vào tim tôi mỗi lúc một sâu hơn. Tôi không thở được nữa.
Ngay chính lúc tôi đang cố quen dần với cơn đau, quen dần với việc sống thiếu em, quen dần với việc không còn được nhìn thấy em thì em lại trở về với một hình dáng khác rồi lại đột ngột bỏ đi, cũng do tôi thôi, do sự ngu muội không chịu nhìn rõ mà tôi khiến trái tim em tổn thương, khiến trái tim em đau nhói, tôi đúng là kẻ đáng chết.
Nhìn bóng em cứ dần xa mà tôi không cách nào níu kéo được. Nhưng có lẽ là ông trời vẫn còn thương, vào ngày thế chiến xảy đến, trong lúc mọi thứ như đang rơi vào bế tắc, em đã quay trở lại như vị cứu tinh của mọi người, cứu sống Ma Kết và giải quyết gọn những việc cuối cùng.
Thế giới của tôi ngay trong khoảng khắc ấy đã bừng sáng, bầu trời đã trở lại, cơn đau trong tim tôi như vơi dần đi. Hạnh phúc này, tôi đã thề rằng từng giây từng phút giữ chặt lấy. Còn em, tôi đã thề rằng sẽ giữ em bên cạnh, không để em rời xa tôi thêm một lần nào, không để em chịu thêm một tổn thương nào nữa.
Lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã hiểu bản thân anh cả đời này phải bảo vệ em
Lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã biết bản thân anh cả đời này phải yêu thương em
Lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã nhận ra được cả đời này anh không thể sống thiếu em
Tuyệt sẽ không để ai làm em đau, tuyệt sẽ không bao giờ rời bỏ em
Và tuyệt sẽ không bao giờ khiến em phải khóc
Anh không biết bản thân có đủ bản lĩnh bảo vệ, yêu thương và chăm sóc em đến khi nào
Anh chỉ biết anh sẽ mãi làm điều đó cho đến lúc hơi thở này ngừng lại, cho đến lúc đôi mắt này nhắm lại, cho đến lúc đôi tay này buông xuôi và cho đến lúc cơ thể này không còn sự sống
Tin anh nhé !
Đây là bản trích tâm tư của Cự Giải
Em chưa từng nhìn về phía anh, chưa từng bước về phía anh
Thà rằng đứng ở hai con đường không giao nhau để còn được thấy nhau hơn là để nó giao nhau rồi xa nhau mãi mãi
Có lẽ cũng là do tâm trí em đã bị khắc sâu bởi thù hận
Em hận người của thế giới ánh sáng – những người chỉ biết danh vị và uy quyền
Những người không hề màng đến chút tình cảm yêu thương
Với họ tình yêu chỉ là một thứ cảm xúc thoáng qua có thể dễ dàng phủ bỏ
Vì thế mà em ngăn cấm trái tim mình đập lệch nhịp vì người của thế giới ánh sáng
Em ngăn cấm ánh mắt mình nhìn về người của thế giới ánh sáng
Em ngăn cấm đôi chân mình bước về phía anh
Và em ngăn cấm tâm trí mình suy nghĩ về anh
Cố gắng không để bản thân thảnh thơi một giây một phút nào
Bởi lẽ em không muốn chịu thêm nỗi đau đớn tột cùng của ngày trước
Có lẽ vì nỗi đau trong suốt tuổi thơ
Mẹ em là công chúa của bóng đêm còn ba em lại là người đứng đầu của ánh sáng
Địn