XtGem Forum catalog
Hạnh phúc đơn giản là ta được bên nhau

Hạnh phúc đơn giản là ta được bên nhau

Tác giả: lilynguyen

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322720

Bình chọn: 9.5.00/10/272 lượt.

n.

-Cô đừng lo, bọn em đã là học sinh 12 rồi, tự biết cách chăm sóc bản thân và người khác.- Bảo tiếp tục thuyết phục.

-Thôi được rồi… Vậy các em ở lại cẩn thận, khi nào tìm được thì lập tức trở về.- Sau một hồi cân nhắc, cô cũng ra quyết định.

-Cô yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm về mọi người, ngoài ra còn có Minh và Nhi nữa, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi ạ.- Bảo đứng ra chịu trách nhiệm.

Anh cũng không muốn ai xen vào chuyện này thêm nữa, có những chuyện càng ít người biết càng tốt.

-Được rồi, có gì báo cho cô ngay nhé.

Vậy là Bảo, Minh, Nhi, Hoàng, Anh và Dương ở lại, còn toàn bộ học sinh đều trở về trường theo kế hoạch và đương nhiên theo ý muốn của những người ở lại thì chuyện này phải được giữ bí mật tuyệt đối. Điều này đều tốt cho cả hai bên.

Từng chiếc xe chở học sinh chầm chậm lăn bánh trở về trường, tiếng xôn xao từ từ lắng xuống, đến khi chiếc xe cuối cùng đã đi khuất sau những tán cây xanh, Bảo xách chiếc vali lên , quay lại nhìn mọi người.

-Chúng ta tìm phòng nghỉ chân đã, sau đó chia nhau ra tìm kiếm.

-Vậy chúng ta nhanh lên thôi.- Dương sốt ruột cả lên.

-Được rồi, đi thôi mọi người.- Bảo đi trước dẫn đường.

Đi bộ khoảng 10 phút thì gặp được một nhà nghỉ khá tốt, Bảo đứng ra sắp xếp mọi thứ chu toàn cho tất cả. Sau đó, thấy thời gian còn sớm, mọi người tản nhau ra tiếp tục đi tìm.

Chương 34: Lo Lắng Không Thôi

Dương đứng một mình đón những cơn gió đêm lạnh buốt đang thổi từ ngoài cửa vào. Đêm nay trời thật lạnh, nhưng trong lòng cô lại càng lạnh hơn, không biết giờ này, Mai và Châu có cảm thấy lạnh như Dương đang cảm thấy không nhỉ?

-Cẩn thận kẻo cảm lạnh đấy.

Bảo khoác cho Dương chiếc áo ngoài rồi đứng ngay bên cạnh cô.

-Đừng lo lắng quá, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.- Bảo an ủi.

-Đã một ngày trôi qua rồi, thật sự sẽ không sao chứ?- Dương ngước mắt nhìn Bảo, ánh mắt đã mờ sương.

-Sẽ không sao đâu, đừng lo.

Bảo quàng tay lên vai Dương, để đầu của cô tựa vào lồng ngực ấm áp của anh. Nhìn Dương như vậy, anh cảm thấy thật xót xa, cô nhóc tinh nghịch thường ngày bây giờ thật quá yếu đuối. Trông cô giờ đây, anh chỉ muốn được chăm sóc, bảo vệ cô mà thôi.

-Cứ như thế này thật khiến người khác không yên.- Dương thổn thức.- Tại sao anh không chịu báo cảnh sát?

-Bởi vì anh biết, chuyện này tốt nhất đừng nên cho cảnh sát tham gia.

-Anh nói thế là sao?- Dương thoát khỏi vòng tay của anh, ngẩng đầu lên nhìn Bảo.

-Hãy tin anh, có được không, họ sẽ không sao đâu.

Bảo nhìn sâu vào mắt cô, ánh nhìn vô cùng kiên định, nó khiến Dương cảm thấy an lòng. Phải, cô tin tưởng anh đến cô cũng không thể hiểu tại sao mình lại tin tưởng đến vậy, Tiếp tục dựa đầu vào lồng ngực Bảo, trong lòng Dương cảm thấy ấm áp hơn, hình như lâu lắm rồi, cô mới có thể tựa vào người khác như thế này…

Ở một nơi khác.

-Minh, cậu nên nghỉ sớm đi, đứng đó sẽ bị lạnh đấy.- Kim nhẹ bước lại gần .

-…

-Khoác áo vào đi, sẽ tốt hơn đấy.

Nhi đưa tay lên định khoác áo cho Minh thì anh đã nhanh chóng tránh đi làm cho tay Nhi phải dừng lại nơi không trung, cảm giác hụt hẫng tràn ngập trong lòng. Nhi mím môi, tiếp tục nhẹ nhàng nói.

-Trời đêm lạnh lắm, cậu bị cảm thì không tốt đâu.

-…- Đáp lại Nhi vẫn chỉ là sự im lặng đến lạnh lùng của Minh.

-Tại sao cậu cứ đối xử với tôi như thế, tôi không tốt ở điểm nào chứ?- Nhi tức giận.

-Tôi không cần cô đối tốt với tôi.- Minh lạnh lùng nói, không hề liếc mắt nhìn Nhi lấy một lần.

-Nhưng người tôi muốn đối tốt lại là cậu.

-Vậy thì xin lỗi, tôi không nhận.

-Tại sao cậu lại như vậy?

-Tôi luôn như vậy, không phải sao?

-Không đối với nhỏ Mai, cậu không như vậy.

-Đó là chuyện của tôi.

-Tôi không thích như thế.

-Hình như cô đã đi hơi xa rồi đấy. Nghe cô nói như thế, tôi vẫn không thể nào tin được cô và Mai là bạn.

-Tôi và Mai là bạn và chuyện này không liên quan tới nhau.- Nhi cảm thấy hơi thất thố nên vội nói chữa.

-Vậy thì chuyện của tôi cô cũng đừng nên quan tâm đến làm gì.

-Tại sao tôi lại không được quan tâm?

-Cô hỏi hơi nhiều rồi đấy, tôi nhắc lại lần nữa, giữa tôi và cô không hề có bất cứ quan hệ nào cả, vì thế chuyện của tôi, cô đừng nên quan tâm, chuyện của cô tôi cũng chẳng có hứng thú nào đâu.

-Cậu…- Nhi tức giận bừng bừng nhưng không biết phải nói sao.

Minh để mặc Nhi đứng đó, lập tức xoay lưng rời đi. Cái lạnh lùng của Minh đối với cô còn lạnh hơn cả từng cơn gió lạnh đang thổi qua da thịt cô. Thật sự rất lạnh, lạnh đến mức cô muốn đập nát mọi thứ để làm tâm mình dịu bớt…

Nhi bỏ về phòng, thấy Anh đang ngồi khóc nỉ non ở trong phòng.

-Em làm sao vậy?- Nhi lại gần.

-Chị Nhi à…hức hức… Hoàng…hức hức… cậu ta đuổi em…

-Bình tĩnh nào, nói chị nghe xem.

-Hức hức… em vào phòng cậu ấy… chỉ định tìm cơ hội để nói chuyện thôi… nhưng chỉ nói được vài câu… thì cậu ấy đuổi em ra ngoài…

-Thế em đã nói gì?

-Em nói… cậu ta đi ra ngoài dạo bộ với em… cậu ta không chịu.

-Rồi sao?

-Em thấy chiếc móc khóa ở trên bàn… em cầm lên nghịch… cậu ấy thấy liền lấy lại… em tức giận nói vài điều về Mai thì cậu ấy đã đuổi em ra ngoài… CHị nói xem… con nhỏ đó có gì tốt mà cậu ấy lại vì c