
của mình.
“Cầm nhi…” Mộ Dung Trần cười như không cười nhìn Mộ Dung Cầm.
“Ông nội, chuyện hôn sự này con đồng ý.” Mộ Dung Cầm nhìn anh Tư sau đó dùng giọng nói kiên định của mình trả lời ông nội. Cô cũng biết, mình và Bách Lâm cũng chỉ là vật hy sinh dưới thủ đoạn của anh Tư mà thôi. Nhưng mà cô lại cam tâm tình nguyện làm vật hy sinh đó.
Thân là người của nhà Mộ Dung, hôn nhân của cô nhất định không chạy khỏi việc kết hôn vì lợi ích. Vì vậy cô ít nhất có thể tự lựa chọn cho mình một người mình thích đúng không? Dù cho Dương Bách Lâm không thích cô nhưng cô vẫn nguyện ý thử một lần.
Không thử thì làm sao biết mình nhất định chỉ có thể làm người thất bại hay không?
CHƯƠNG 78: CHUYỆN NHÀ (2)
“Nói như vậy, các người thật ra đã sớm bàn bạc với nhau rồi, lại không nghĩ đến phải báo một tiếng cho ông già như ta đây sao?”
Lão thái gia nặng nề vỗ lên bàn, cặp mắt sắc bén chăm chú nhìn mấy đứa cháu của mình.
“Ông nội, chúng con không có cố ý muốn lừa gạt người. Chỉ là chuyện chưa được xác định rõ ràng cho nên mới kéo dài tới bây giờ.” Mộ Dung Kiệt lên tiếng thay các em.
Muốn lừa gạt cũng là không thể nào mà gạt được!
“Hàng Phong, con cũng đồng ý như vậy?”
“Cha, chuyện này nếu A Kiệt đã đồng ý, Cầm nhi cũng đồng ý thì người làm cha như con đương nhiên cũng không phản đối.” Mộ Hàng Phong là người đàn ông không có chủ kiến cho nên nhất định cả đời này về những thành tựu sự nghiệp vĩnh viễn không cách nào vượt qua anh cả Mộ Dung Hàng Nhậm của mình được.
“Chuyện đính hôn người nhà họ Dương cũng đồng ý?” Lão thái gia liền quay qua phía Mộ Dung Cầm hỏi.
“Cha con cùng với anh Hai và Bách Lâm đã bàn xong, qua tết âm lị sẽ đính hôn.” Mặc dù là đính hôn trước nhưng tương lai đã có thể nhìn thấy đính hôn này của bọn họ không phải là giả! Nhất định sẽ tiến hành thuận lợi.
Trừ phi Dương Bách Lâm có thể vứt bỏ không để ý đến nhà họ Dương hoặc trừ phi cô không thích anh nữa!
Nhưng mà, hai khả năng này tỷ lệ xảy ra cực kỳ nhỏ.
“Các người cũng thật giỏi! Chuyện gì cũng có thể gạt ông già như ta mà tiến hành. Thôi, ta cũng không muốn quản nhiều như vậy. Chỉ là ta không muốn về sau mình sẽ phải gặp những chuyện dọa người như thế này nữa.” Lão thái gia chống gậy đứng lên, cố ý đưa mắt nhìn Mộ Dung Khiêm từ nãy giờ vẫn cúi đầu không nói lời nào.
Gần đây ông hình như nghe tin đồn không tốt về vợ chồng bọn họ, ông cũng không hy vọng nhà Mộ Dung lại có chuyện xấu gì xảy ra nữa.
“Ông nội muốn nói chuyện với con sao?” Mộ Dung Khiêm ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lão thái gia. Trong cặp mắt đen nhánh kia vẫn đầy vẻ bình tĩnh.
Cũng đủ bình tĩnh! So với anh trai cùng cha khác mẹ Mộ Dung Đường phong lưu thành tính thì bản tính trầm tĩnh này của anh khiến người khác yên tâm hơn.
“Cảnh Ca mấy ngày nay không ở nhà sao?” Lão thái gia trực tiếp hỏi.
Mấy người Mộ Dung Trần vừa nghe đến không phải chuyện của bọn họ thì không lên tiếng nữa, ngồi ở vị trí của mình im lặng lắng nghe.
“Cô ấy ra nước ngoài giải sầu rồi!” Ngày đó sau khi cô và anh nói đến chuyện ly hôn thì hôm sau cô chỉ để lại tờ đơn li hôn đã ký sẵn ở trong phòng, sau đó liền chạy mất.
Gọi vào điện thoại di động thì đã thấy tắt máy! Cô thật là ngoan độc! Chờ anh xử lý tốt chuyện của công ty rồi xem anh sẽ xử lý cô như thế nào!
“Các cháu kết hôn cũng hơn hai năm rồi, cũng nên suy tính tăng thêm con cháu cho nhà Mộ Dung đi.”
“Ông nội chuyện này chờ Cảnh Ca trở về con sẽ thương lượng với cô ấy.” Đứa bé cũng có lẽ cũng là một biện pháp tốt.
“Các cháu cũng ra ngoài đi!” Lão thái gia chợt quay người qua mở cửa sổ rồi phất phất tay ý muốn bảo bọn họ đi ra ngoài.
Biết rõ tính tình của Lão thái gia nhà Mộ Dung nên tất cả mọi người liền đứng lên lẳng lặng đi ra ngoài.
Vốn tưởng ông nội sẽ giận dữ giáo huấn bọn họ một trận kết quả chỉ là tùy tiện hỏi một chút mà thôi.
Điều này cũng có chút không giống với tác phong thường ngày của Lão thái gia! Nhưng mà nếu ông muốn bọn họ đi ra ngoài thì chắc là muốn được yên tĩnh một lúc.
Rất nhanh trong thư phòng khôi phục lại sự yên tĩnh thường ngày.
“Lão gia.” Cổ quản gia từ bên ngoài đi vào cung kính gọi.
“Trở lại rồi.” Lão thái gia quay người lại đi đến bên ghế lớn ngồi xuống.
“Vâng”
“Tìm được người rồi sao?” Lão thái gia uống một hớp trà vẫn còn nóng trên bàn hỏi.
“Ngũ thiếu phu nhân không có ra khỏi nước, cũng không trở về Phó gia.” Cổ quản gia mang tin tức vừa lấy được nói ra, trong giọng nói chứa đầy sự khó hiểu.
“Nói tiếp đi.” Lão thái gia thật bình tĩnh nói.
“Cô ấy để lại một tờ giấy thỏa thuận li hôn cho Ngũ thiếu gia xong liền bỏ đi, hiện tại đang ở…” Cổ quản gia nói ra tên của một thị trấn nhỏ ở rất xa. Ông ta không thể nào hiểu được tại sao Ngũ thiếu phu nhân lại muốn ly hôn cùng với Khiêm thiếu gia!
Không hiểu tại sao bọn họ sao lại đi đến bước đường ngày hôm nay.
“Thật là một đứa nhỏ quật cường!” Trong mắt Lão thái gia nhất thời lóe lên hứng thú: “A Khiêm thì sao? Tình trạng chi nhánh của công ty như thế nào?”
“Theo dự tính của ngài thì cũng không sai biệt nhiều lắm.” “Ngôi Sao” tuần lễ trước đã triệu tập họp cổ