Pair of Vintage Old School Fru
Hào môn đoạt tình: Bảo bối, em đừng mong chạy thoát!

Hào môn đoạt tình: Bảo bối, em đừng mong chạy thoát!

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327270

Bình chọn: 7.00/10/727 lượt.

anh khí cao lớn, đã lâu không gặp anh, nhìn Mộ Dung Trần như vậy, gương mặt của Tình Tình dần dần nóng lên.

Nới lỏng cà vạt, tháo đồng hồ trên cổ tay ra sau đó anh mới nâng tầm mắt nhìn vào cô gái đang đứng ở cửa ra vào, mặc áo len màu xanh dương đậm và quần jean, trong tay đang ôm áo khoác mới vừa cởi ra, xem ra đang vô cùng khẩn trương liền nói: “Đi rót cho anh cốc nước.”

Người đàn ông này, thế nhưng lại sai cô đi rót nước cho mình? Đây là nhà của anh, theo đạo lý anh là chủ cô là khách, anh nên rót nước mời cô mới đúng chứ?

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng Tình Tình vẫn rất nghe lời nhẹ nhàng đáp một tiếng, nhanh chóng để áo khoác và tài liệu xuống, xoay người chạy vào phòng bếp, lúc này mới nhớ tới trong nhà này hình như không có nước ấm.

Vội vàng lấy nước đun lên rồi rửa sạch cái ly, trong quá trình này cô len lén từ phòng bếp nhìn ra phòng khách, phát hiện anh đang nằm ngửa ở trên ghế sofa, nhắm chặt hai mắt, giữa ngón tay đang kẹp một điếu thuốc, hình như rất mệt mỏi.

Mấy phút sau, nước bắt đầu reo “Ùng ục ùng ục” bốc lên khói trắng, Tình Tình liền rót vào cốc rồi mang ra, anh nghe đến tiếng động lười biếng mở mắt ra.

Cô đứng ở trước mặt đem cốc nước đưa cho anh, thế nhưng anh lại không nhận, trực tiếp nhìn cô chằm chằm, cũng không nói chuyện, nhìn như vậy khiến cô rợn cả tóc gáy, đành phải ngượng ngùng đem cốc nước đặt trên khay trà trước mặt anh.

Đang muốn lùi ra, thế nhưng anh lại ngồi dậy, dụi tàn thuốc vào gạt tàn bằng thủy tinh sau đó mở miệng ra lệnh: “Ngồi xuống.”

Nghe vậy, Tình Tình liền ngoan ngoãn ngồi vào một cái ghế khác khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gằm, lông mi dài rung rung tránh né ánh mắt như ngọn đuốc của anh.

Cô cũng không biết anh đang nghĩ cái gì, cũng không dám hỏi, không thể làm gì khác hơn là cùng nhau ngồi ngẩn người. Trước kia anh cũng không như vậy, bây giờ làm thế là có ý gì?

Chẳng lẽ là có chuyện muốn nói với cô sao? Có thể là chuyện có liên quan đến chuyện hôm qua Mộ Dung Kỳ nói hay không? Nghĩ đến đây, Tình Tình chợt ngẩng mặt lên nhìn về phía anh, vừa đúng lúc anh đưa mắt nhìn cô.

Một lúc lâu, hình như nghe thấy anh nhẹ nhàng cười một tiếng, “Tiết Tình Tình.” Anh gọi cả họ tên của cô, vô cùng kì quái nhìn cô rồi lạnh lùng nói: “Em đến đây thật sự rất thoải mái nhỉ.”

Tình Tình ngẩng đầu lên, mờ mịt không hiểu nhìn anh, không biết trong lời nói kia là có ý gì.

Hình như người thấy sung sướng phải là anh mới đúng chứ? Anh ở bên ngoài không phải có rất nhiều phụ nữ hay sao?

Anh với tay lấy cặp tài liệu bên cạnh, lấy ra hai lá thư, mở một cái ra đổ xuống bàn, tiếp theo “bốp” một tiếng ném lên trên bàn trà.

Tình Tình vẫn nghi ngờ không hiểu động tác của anh có ý gì, định thần nhìn lại trên bàn trà trong phút chốc thấy rùng cả mình.

Những thứ kia tất cả đều là tấm hình, thật dầy, khoảng chừng 40 đến 50 tấm, trên tấm hình chỉ có nữ chính duy nhất, chính là cô. Tình Tình từ từ vươn tay, cầm lấy tấm hình, nhìn vào trong đó.

Trong những tấm ảnh đó, có chừng mười tấm chụp cô đứng ở trên đường, mặc áo khoác màu đỏ thật dầy, đội mũ, đang phát truyền đơn cho người đi đường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là nụ cười sáng lạn, ở bên cạnh cô là một nam sinh mặc áo khoác màu xanh dương đậm mặt tươi cười chăm chú nhìn cô.

Đó là lúc cô mới vào học, giáo sư yêu cầu phải cùng một công ty địa ốc liên hiệp với trường học lắp đặt thiết bị thiết kế hoạt động ở bên trong phòng, chủ yếu là để bọn họ hiểu rõ hơn nghiệp vụ trong lĩnh vực quảng cáo, còn nam sinh trong hình là Raul anh tra của Lisa.

Khi đó cô mới vừa vào học không bao lâu, căn bản cũng không nghĩ đến anh trai của Lisa lại thích mình, còn cho là anh ta chỉ vì em gái mình mới tới giúp bọn họ một tay mà thôi, cho nên cũng không để ý anh ta đứng ở bên cạnh cầm hộ cô sấp tài liệu quảng cáo dầy cộp nặng nề kia.

Còn có mấy tấm chụp cô đang ở chỗ nhà chờ xe buýt, sau lưng có một nam sinh đang vỗ nhẹ đầu vai của cô, cô chợt quay đầu lại, trên mặt là lúm đồng tiền như hoa.

Hình sau hiển nhiên lại đổi vai nam chính, tay đua xe cao lớn đẹp trai, thế nhưng lại cất xe của mình vào một góc, ân cần giương ô che mưa cho cô, nhìn bóng lưng hai người bọn họ xem ra hết sức hài hòa lãng mạn.

Đây là lần sau giờ tan học cô quên mang theo ô, bị cầm chân ở trong trường, nam sinh nhiệt tình này nói rằng mình có cái ô kiên trì muốn đưa cô ra cổng trường.

Còn có hình chụp cô đang hoảng hốt chạy trên lối đi bộ ngoài học viện ở sau lưng là một khuôn mặt xa lạ của thanh niên ngoại quốc tóc ngắn màu xám tro đang cầm một bó hoa hồng đỏ đuổi theo, miệng đang mở rộng hình như đang nói cái gì đó.

Cuối cùng còn có mấy tấm chụp cô và Lisa còn có cả Thẩm Diệu Dương cùng nhau đi ra goài ăn cơm, Raul cầm khăn ăn trắng muốt rất dịu dàng giúp cô lau đi nước trái cây dính trên khóe miệng, lúc đó cô chỉ xấu hổ cười cười, sau này cũng không đồng ý cùng Lisa đi ra ngoài ăn cơm thêm lần nào nữa, ngay cả lúc ăn trưa ở trường học cô cũng tận lực tránh xa.

Những thứ này có cái chụp vội, có nhiều tấm liền nhau, một loạt rất lưu loát, tiêu chuẩn cực kỳ cao, góc độ rất tốt