
i luật sư Cổ, liền chạy lên lầu, không tới 2 phút đã đi xuống.
“Cái này phiền anh giúp tôi đưa lại cho anh ấy được không?” Xòe lòng bàn tay ra nơi đó đang có chiếc nhẫn cưới tinh xảo đại biểu cho sự vĩnh hằng. Vật này vẫn nên trả lại cho anh ấy thì hơn?
“Tiết tiểu thư, xin lỗi, cái này thiếu gia cũng không có giao phó cho tôi, nếu quả thật muốn trả lại, sợ rằng cô phải tự mình liên lạc với anh ấy.” Chuyện này không có trong giao phó của thiếu gia, anh cũng không ngốc đến nỗi tự chuốc lấy phiền toái cho mình.
“Vậy… không còn gì nữa, luật sư Cổ, cám ơn anh.” Tình Tình từ từ thu tay lại, nắm thật chặt.
“Đừng khách khí, hẹn gặp lại.” Không nói thêm nữa, luật sư Cổ liền xuyên qua khu vườn tràn đầy cảnh xuân đi ra ngoài.
Tình Tình nắm thật chặt chiếc nhẫn kia, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của luật sư Cổ nữa thì toàn thân của cô từ từ, từ từ mềm nhũn ra, cuối cùng là ngồi bệt xuống đất.
Nếu không nói chuyện thì trông cô giống y hệt một con búp bê, vẫn luôn ngồi ở chỗ đó, cho đến trời chiều ngả về tây đập vào mi mắt, cô mới phát hiện ra hai chân của mình tê dại, không có cách nào nhúc nhích. Nhưng mà cô vẫn chưa muốn động đậy chỉ có một mong muốn ngay giá như bây giờ thời gian có thể dừng lại thì tốt biết bao nhiêu!
Thẩm Diệu Dương sau khi tan học về nhà, thấy chị mình ngồi bệt dưới đất, trên mặt hình như còn có cả nước mắt, liền đoán rằng đã có chuyện gì xảy ra?
“Chị, làm sao vậy?” Đồ đang cầm trong tay tùy tiện ném sang một bên, ngồi xổm xuống bên cạnh Tình Tình.
“Dương Dương, chị…” Tình Tình mở miệng nhưng lại phát hiện ra giọng của mình khàn khàn.
“Chị, có chỗ nào thấy không thoải mái hay sao?”
“Dương Dương, chị… đã ly hôn rồi.” Vừa nhắc tới hai chữ ly hôn này, tâm như là bị cái gì đạp vào, rất đau!
“Ly hôn?” nghe tin này Thẩm Diệu Dương giống như nghe được tin về ngày tận thế vậy, hai tay đặt lên vai của Tiết Tình hỏi: “Chị, chị đang nói đùa phải không?”
Làm sao có thể? Anh rể yêu chị như vậy, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được, làm sao có thể nói ly hôn liền ly hôn đây? Hôm nay là ngày một tháng tư sao? Bằng không làm sao chị anh lại nói ra lời như vậy?
“Không phải đâu, hôm nay chị đã ký vào đơn ly hôn rồi, bọn chị thật sự đã ly hôn rồi.” Tình Tình rũ mắt xuống không dám đối mặt với ánh mắt chất vấn của em trai.
“Tại sao lại muốn ly hôn?” Thẩm Diệu Dương vẫn không thể nào tin được: “Em không tin, em sẽ đi hỏi anh rể.” Thẩm Diệu Dương quyết định sẽ đi hỏi Mộ Dung Trần về chuyện này thì tốt hơn, muốn từ chỗ chị anh lấy được đáp án dĩ nhiên là không thể nào.
“Dương Dương, ly hôn là do chị đề nghị.” Tình Tình kéo tay em trai: “Cuộc hôn nhân này vốn cũng không phải xuất phát từ mong muốn của cả hai thì ly hôn là chuyện đương nhiên. Em không cần phải đi hỏi anh ấy.”
“Chị đề nghị? Anh rể đến cùng đã làm cái gì để cho chị bất mãn?”
“Anh ấy không có cái gì để cho chị bất mãn hết, là chị không muốn tiếp tục sống như vậy nữa, có được hay không? Chị muốn sống một cuộc sống cho riêng mình không thể được sao?”
“Chị, chị còn muốn cuộc sống như thế nào? Chẳng lẽ chị ở đây trách cứ mười năm qua mẹ đã bỏ chị lại mà mang em đi, chị đang hối hận sao? Là vì mọi người kéo theo chị, để cho chị không có tự do hay sao? Thậm chí còn để cho hôn nhân của chị cũng mất đi tự do, có phải hay không?” Thẩm Diệu Dương lẳng lặng nhìn người chị ruột già máu mủ của mình, ý của chị ấy không phải là như vậy chứ?
“Dương Dương, không phải vậy, chị không phải…” Tình Tình buông tay em trai ra, biết rất rõ ràng là không phải như thế, nhưng mà cô lại không tìm được lý do gì có thể phản bác lại.
Có lẽ em trai cô đã nói đúng được phân nửa, trừ việc cô đối với mình không đủ tự tin, thì thật ra trong mười năm này cô vẫn luôn bất mãn.
Nếu như hôm nay em trai không trực tiếp nói thẳng ra thì cô sẽ luôn luôn cho rằng mình thật sự vẫn không oán không hối nhưng thật ra thì không phải như vậy!
Tình Tình, không nghĩ tới khi chân tướng bị phô bày thì mình cũng là người ích kỷ như vậy!
“Chị, em xin lỗi.” Thẩm Diệu Dương cúi đầu, mặc kệ như thế nào, anh vẫn muốn tìm anh rể để hỏi cho rõ: “Em muốn đi lên lầu một chút.”
“Dương Dương, chị không phải có ý đó, em đừng tức giận có được hay không?” Tình Tình nhìn bóng dáng cô đơn của em trai lặng lẽ đi lên lầu, trong lòng lại thêm một trận khổ sở.
Có lẽ, tận sâu trong đáy lòng của cô đã từng thật sự có oán hận nhưng chẳng qua cô không nhận ra mà thôi, nhưng bây giờ nhìn ba mẹ có thể ở chung một chỗ thì có cái gì còn chưa đủ đây?
“Chị, em không có tức giận, thật sự không có.
Em muốn cùng anh rể nói chuyện một chút. Lát nữa em sẽ xuống nấu cơm.” Dứt lời, Thẩm Diệu Dương sải bước lên lầu, Tình Tình chỉ có thể sửng sốt nhìn em trai đang từ từ đi mất.
Em trai cô vẫn rất hay trò chuyện với Mộ Dung Trần nhưng mặc kệ như thế nào, cũng không cải biến được chuyện bọn họ đã thực sự ly hôn.
Có thể làm chuyện mình muốn làm rồi, Tình Tình, mày nên vui vẻ không phải sao?
Năm tháng sau. San Francisco đã bước vào mùa thu, khí trời vô cùng mát mẻ.
Tình Tình mấy ngày nay vẫn luôn cảm giác thân thể