
ĩ nhiên cũng không quên phải trừng phạt hai người cha mẹ không có trách nhiệm nay, lại dám ở bên ngoài sinh trộm con cháu của nhà Mộ Dung, quả thực là thật quá đáng rồi.
Vốn là muốn dùng gia pháp xử trí nhưng lại chứng kiến thằng chắt ở trước mặt ông cười ngọt ngào như vậy làm lòng của lão thái gia tự nhiên trùng xuống, khi thằng bé đưa bàn tay mập mạp nhỏ bé, ngọt ngào gọi Thái Gia Gia thì tâm tự dưng lại thấy mềm nhũn.
Sau khi nhờ mấy đại sư nổi danh tỉ mỉ xem xét, tên trưởng tôn của nhà Mộ Dung chính thức được đặt là: Mộ Dung Đình Tuyên.
Sau những chuyện náo loạn lòng người này thì cuối cùng năm mới cũng chính thức lại tới.
Năm nay, gia tộc nhà Mộ Dung mở yến tiệc thật đặc biệt náo nhiệt, lão thái gia đã hai năm không hề tham gia vào, hôm nay cũng đến tham dự.
Bởi vì, hôm nay còn có một chuyện vô cùng trọng yếu, đó chính là chính thức giới thiệu người bạn nhỏ Mộ Dung Đình Tuyên thông minh đáng yêu nhất cho mọi người ở trong gia tộc biết.
Càng làm cho người ta ngạc nhiên chính là Mộ Dung Khiêm và Phó Cảnh Ca đã ly hôn cũng tới, hơn nữa nhìn dáng vẻ của cô như là bị anh ta cưỡng ép tới đây.
Sau khi con trai bị Thái Chi Lan lôi đi, Tình Tình và chồng của mình lặng lẽ trốn ở trong góc nhìn vào đám người náo nhiệt.
“Mộ Dung Trần, Mộ Dung Khiêm và Phó Cảnh Ca có phải đã hòa hợp rồi hay không?” Tình Tình nhìn thế nào cũng cảm giác bọn họ vẫn có tình cảm với nhau!
“Em quan tâm đến bọn họ làm cái gì?” Mộ Dung Trần lơ đễnh nói. Hai người bọn họ phân phân hợp hợp, thật thật giả giả, chỉ có trong lòng bọn họ mới hiểu được.
“Cô ấy là người bạn gái trước của anh đấy, không quan tâm chút nào sao?” Tình Tình quay đầu lại trừng anh.
“Vợ à, có ông trời chứng giám, anh đối với cô ấy chưa từng có tình yêu nam nữ.”
“Nhưng cô ấy xinh đẹp như vậy, anh tuyệt không động lòng sao?”
“Vợ anh so cô ấy còn đẹp hơn gấp trăm lần.” Trên đời này phụ nữ xinh đẹp có quá nhiều, nhưng không phải là người Mộ Dung Trần anh muốn có!
“Gạt người!”
“Vợ à, anh đã nói rồi, vĩnh viễn sẽ không lừa gạt em nữa!” Cô gái mà Mộ Dung Trần anh nhìn trúng làm sao có thể không đẹp được đây? Lần đầu tiên nhìn thấy cô dưới ánh trăng trông như tiên tử kia, tim của anh cũng liền bị cô trộm đi mất rồi.
“Mộ Dung Trần, cám ơn anh.” Tình Tình chợt thả vật gì đó trong tay ra, nhón chân lên nhẹ nhàng ở bên tai của anh nói cám ơn.
“Tình Tình, chúng ta đi.” Nhìn cô gái trước mắt cười đến vui vẻ như vậy, nội tâm của Mộ Dung Trần rất rung động, liền kéo cô đi ra ngoài cửa.
“Đi đến nơi nào? Còn chưa kết thúc mà?” Tình Tình không nghĩ trong bữa tiệc của gia tộc anh lại muốn chạy ra ngoài. Dù là thật muốn đi, ít nhất cũng phải đợi đến khi màn giới thiệu kia kết thúc chứ? Huống chi hôm nay Lão thái gia còn ở đây, như vậy thật không lễ phép chút nào!
“Không sao. Có nhiều người ở đây, sẽ không ai chú ý tới chúng ta đâu. Hơn nữa hôm nay nhân vật chính cũng không phải là chúng ta.” Không chậm trễ chút nào Mộ Dung Trần liền lôi kéo tay của vợ mình đi tới nhà để xe.
Tối nay trăng sáng rất đẹp, ánh trăng mờ ảo chiếu vào từng ngóc ngách của vườn hoa.
Đầu xuân nên thời tiết vô cùng lạnh, nhưng vì Tình Tình đang khoác trên người áo khoác của anh dài đến bắp chân nên toàn thân vô cùng ấm áp.
Cho đến khi lên xe, ra khỏi nhà Mộ Dung, Tình Tình mới nghiêng mặt sang bên hỏi người đàn ông đang ra vẻ rất thần bí: “Chúng ta đi đâu đây?”
“Dẫn em đến một chỗ.” Một tay vững vàng lái xe, một tay đưa qua khẽ vuốt ve gương mặt có chút lạnh của cô. Giờ khắc ngọt ngào và ấm áp này anh vẫn luôn mong đợi từ khi gặp gỡ cô đến nay!
Mặc kệ trên con đường này có bao nhiêu khó khăn và gập ghềnh, khổ sở, rơi lệ, nhưng rốt cuộc anh đã đợi được đến ngày này!
“Chỗ nào mà lại thần bí như vậy?” Tình Tình quay đầu nhìn ra bên ngoài, thấy xe đang chạy về phía ngoại ô.
“Sợ anh bán em đi sao?”
“Sợ gì chứ. Anh mà bỏ được mới lạ!”
“Anh dĩ nhiên là không bỏ được, muốn bán cũng chỉ có thể bán cho một mình anh thôi!”
“Mộ Dung Trần, anh là người xấu nhất rồi.” Ngay lập tức Tình Tình liền vung quả đấm nho nhỏ về phía anh, lại bị anh bắt được thả vào trong miệng nhẹ nhàng cắn, vừa cắn còn vừa hàm hồ nói: “Muốn mưu sát chồng sao!”
“Ừhm… Mộ Dung Trần, anh mau buông ra…” Tay ngọc mịn màng bị anh cắn trong miệng không thả, đã thế lại còn dùng đầu lưỡi nhẹ liếm lên lòng bàn tay của cô, động tác như thế, xem ra thật sự rất… sắc tình!
“Nếu em mà dùng giọng điệu này nói chuyện, có tin anh lập tức ở trên xe muốn em hay không?” Toàn thân máu nóng sôi trào, đói khát khó nhịn rốt cuộc cũng buông tay của cô ra.
“Mộ Dung Trần, cái người này đúng là sắc lang bị tinh trùng lên não rồi!”
Chỗ này theo lời của Mộ Dung Trần hẳn là một tòa biệt thự cách xa phố xá sầm uất. Lúc bọn họ xuống xe, mọi thứ xung quanh dưới ánh trăng xinh đẹp thật vô cùng yên tĩnh. Mặc dù không có mở đèn, nhưng có ánh trăng nên làm cho người ta có thể nhìn thấy rõ ràng đó là một tòa nhà giống như là một tòa thành thời Trung Cổ. Bên ngoài nhìn thấy chắc chắn vô cùng, đừng nói là gió to, cho dù có bom rơi xuống thì tòa nhà vẫn không bị ảnh hư