Polly po-cket
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323934

Bình chọn: 7.00/10/393 lượt.

ầu hạ bọn họ đây, tiểu thư xin hãy bảo trọng.”

Tôi nghe mà trái tim như bị một tảng đá nặng nề nện phải, rốt cuộc không kìm được mà bật khóc thành tiếng. Chợt lại thấy tẩu tẩu vẫn nguyên bộ dạng ngày xưa, xinh đẹp, đáng yêu, đang bế Trí Ninh trong lòng. “Trước đây ta vẫn gọi muội là nương nương nhưng giờ đây chúng ta không ở cùng một thế giới nữa rồi, muội chỉ còn là em chồng của ta thôi. Ta với Trí Ninh phúc bạc, không thể theo phu quân nữa, muội và phu quân phải chú ý giữ gìn mới được, đừng để những người đi trước như bọn ta lo lắng.”

Tiếng khóc của Trí Ninh dường như vẫn còn vang vọng bên tai, tôi bật khóc nức nở. “Tẩu tẩu hãy nói thực với muội đi, chuyện sao lại như vậy?”

Tẩu tẩu lắc đầu, thở dài không ngớt. “Muội thử nghĩ xem, đang là tháng Mười, sao có thể dễ dàng mắc bệnh sốt rét được đây?”

Phía bên kia, Lăng Dung chợt nở nụ cười, khẽ phe phẩy chiếc quạt lông trong tay, hờ hững nói: “Hoa đào dù có nở đẹp đến mấy thì rốt cuộc cũng chỉ là vật phàm tục mà thôi, sao có thể so được với sự thướt tha yểu điệu của trúc đào.”

Tẩu tẩu mỉm cười thản nhiên, đáp lại một câu: “Vậy sao? Đào với trúc đào vốn cùng một họ, hà tất phải tàn sát lẫn nhau! Dù có muốn phân cao thấp thì cũng nên nhìn vào lòng người.”

Lăng Dung chẳng hề nôn nóng, đưa quạt lên che mặt, cười nhạt, nói: “Đến tính mạng còn chẳng giữ nổi, nói gì tới lòng người! Sự cao thấp, sống chết ở kiếp này đã rõ ràng, Tiết tiểu thư nên suy nghĩ về kiếp sau thì hơn!”

Trong giấc mộng mơ hồ ấy, Lăng Dung từ đầu đến cuối chỉ gọi tẩu tẩu bằng ba tiếng “Tiết tiểu thư” rõ ràng đến tột cùng.

Tôi chẳng còn tâm trạng để suy nghĩ đến những sự lạ bên trong, chỉ biết nghẹn ngào khóc lóc. Mái tóc mai đã chớm bạc cùng khuôn mặt già nua của song thân lóe hiện trước mắt tôi, tôi đưa tay muốn chụp lấy mà không sao chụp được, lớn tiếng gào thét cũng chẳng thể gọi về. Dung mạo của ca ca cũng bị chướng khí ở vùng Lĩnh Nam che phủ, càng lúc càng trở nên ảm đạm và không rõ ràng, cuối cùng thì hoàn toàn tan biến.

Q.4 – Chương 3: Đêm Mưa Lòng Xiết Nỗi Buồn Đau

Nỗi oan khuất và căm phẫn trong lòng tôi như một con thú bị nhốt trong bẫy không ngừng tả xung hữu đột, cơ hồ muốn đâm thủng một lỗ trên trái tim tôi. Rồi sau đó, chúng hóa thành cái lưỡi lạnh tanh của con rắn độc, quấn chặt lấy thân thể tôi, trườn khắp người tôi. Dường như có ai đó đang bóp chặt cổ tôi, bóp rất mạnh, bóp với nỗi căm hận tới tột cùng, bóp đến mức khiến tôi không cách nào thở nổi. Lồng ngực tôi như đang bị một cây dùi trống không ngừng nện xuống, đau đớn đến mức sắp nứt ra, khiến tôi kinh hãi vô cùng.

Có tiếng bước chân vội vã vang lên bên tai, rồi sau đó có người đứng bên cạnh không ngừng lay vai tôi. Tôi mơ màng tỉnh dậy, mồm miệng khát khô, đắng ngắt, đến đầu lưỡi cũng như đã dính chặt vào răng. Trái tim tôi khẽ đập một cách yếu ớt, tựa như ngọn đèn dầu lúc tỏ lúc mờ đang đặt trên bàn. Quần áo tôi sớm đã ướt đẫm mồ hôi, dính bết vào cơ thể. Tôi cố gắng đưa tay lên xoa trán, chậm rãi ngồi thẳng người dậy.

Trong khoảnh khắc ngẩn ngơ, tôi chỉ nghe thấy tiếng những hạt mưa va vào cửa sổ, mang theo đầy sự giá lạnh.

Mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Cận Tịch và Hoán Bích, tôi thoáng yên tâm hơn, khàn giọng nói: “Ta không sao.”

Cận Tịch ngồi xuống bên mép giường, xót xa nói: “Nương tử lại gặp ác mộng rồi.”

Tôi nhất thời chẳng nói được gì, chỉ khẽ xua tay. Hoán Bích ngó quanh bốn phía mà chẳng tìm được canh an thần, đành rót một chén nước nóng, khẽ thổi mấy hơi, đưa cho tôi uống, sau đó lại lo lắng nói: “Tiểu thư cứ bị bóng đè mãi thế này, lại không có thuốc an thần để uống, thân thể biết đến bao giờ mới hồi phục lại đây?”

Cận Tịch vội vàng an ủi: “Nương tử vừa tới chùa Cam Lộ, không thích ứng với hoàn cảnh xung quanh cũng là lẽ thường tình, chưa chắc đã là chuyện gì nghiêm trọng, chỉ cần nghĩ thoáng một chút là được.”

Trên mặt tôi vẫn còn vương nước mắt, những giọt nước mắt lớn thấm nhòe trên gối, như những bông hoa mai nhỏ màu đen, hết sức rời rạc và hỗn loạn. Tôi đưa tay gạt nhẹ, chợt thoáng sững ra, miễn cưỡng nói: “Đúng là như trẻ con vậy, đến nằm mơ cũng khóc.”

Từ khi vào chùa Cam Lộ đến giờ, tôi rất ít khi khóc. Sự khó chịu và căm phẫn chưa từng giảm bớt, nỗi nhung nhớ và lo lắng cho người thân cũng ngày một tăng thêm, thế nhưng cặp mắt tôi sớm đã trở nên khô héo, tựa như một giếng nước cạn khô, chỉ có thể nhìn thấy lớp rong rêu phủ đầy dưới đáy, chẳng còn thấy cảnh sóng nước dập dờn. Khi khó chịu tới cực điểm, cả ngày tôi chỉ biết nhìn lớp giấy dán cửa sổ mà ngẩn ngơ, chẳng làm việc gì khác. Có lúc đến Hoán Bích cũng không nhịn được nữa, cất tiếng khuyên nhủ: “Tiểu thư cứ kìm nén như vậy mãi sẽ sinh bệnh đấy, chi bằng cứ khóc thành tiếng thì sẽ thoải mái hơn.”

Tôi chậm rãi lắc đầu, lúc này, tôi biết lấy đâu ra nước mắt đây? Mà nước mắt thì cũng có thể thay đổi được điều gì?

Ngoài trụ trì ra thì chỉ có vị ni cô tặng đường đỏ hôm đó là thỉnh thoảng tới thăm tôi. Sau vài lần trò chuyện, tôi cũng biết được tên họ của bà ta, Mạc Ngôn. Bà ta trông cao gầy và lạnh lùng, hai gò má nhô lên