Polaroid
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327623

Bình chọn: 9.5.00/10/762 lượt.

hãi, bất giác chăm chú nhìn y. “Phải làm sao đây?”

Huyền Thanh khẽ hô lên: “Cứu người là quan trọng!” Tôi gật đầu thật mạnh, lập tức đi theo y. Huyền Thanh lấy thuốc rắn từ trong vạt áo trước ngực ra đưa cho tôi, sau đó liền đè chặt nam tử đang nằm trên mặt đất kia xuống, không cho gã giãy giụa, đồng thời quay đầu lại, nói: “Trong uống ngoài thoa, mau bôi thuốc rắn lên miệng vết thương của gã!”

Tôi luống cuống chân tay, nhất thời không biết nên bắt đầu tìm miệng vết thương của người đó từ đâu, huống chi vết rắn cắn vốn đã rất nhỏ. Chợt tôi để ý thấy người đó mặc một chiếc áo lông cáo màu bạc hoa lệ, duy có đôi tay là lộ ra ngoài, liền chụp lấy hai tay gã mà kiểm tra, quả nhiên phát hiện ra hai dấu răng rất nhỏ trên mu bàn tay trái của gã. Tôi vội lấy khăn tay ra, siết chặt chỗ sát với miệng vết thương, miệng vết thương liền mở rộng ra, tôi lập tức rắc một lớp thuốc rắn thật dày lên trên đó.

Nam tử này ăn vận xa hoa, nhìn như một vị công tử nhà giàu, thế nhưng i để ý thấy gan bàn tay của gã, tôi bất giác sững người, ở đó có một lớp chai rất dày và cứng, còn bóng đến độ có thể phản quang. Tôi thoáng do dự, lại lật bàn tay gã lên quan sát, thấy lòng bàn tay và mười ngón tay của gã cũng đều như vậy cả.

Hai hàm răng người đó cắn rất chặt, không sao cạy ra mà đổ thuốc vào được. Tôi nôn nóng đến độ đầu vã đầy mồ hôi, đành nhìn qua phía Huyền Thanh cầu cứu. Y lập tức hiểu ý, liền đánh mạnh một cú vào cằm nam tử đó làm gã há miệng ra. Tôi vội đổ thuốc bột vào miệng gã, lại lấy túi da đựng nước ra mà đổ thêm vào.

Huyền Thanh quan sát sắc mặt gã một chút, lập tức thở phào một hơi, khẽ nói: “Mau qua xem nữ tử kia đi.” Tôi vâng lời theo y qua đó. Nữ tử đó dường như hết sức đau đớn, khuôn mặt vốn thanh tú đã nhăn nhó đến biến dạng, miệng không thể nói năng, chỉ không ngừng phát ra những tiếng “khò khè” quái dị, nghe như tiếng kêu khàn khàn của con chim cú. Tôi thấy mặt cô ta xám như tro tàn, hai hàm răng nghiến chặt, vừa như vui sướng lại vừa như đau khổ, kỳ dị đến khó tả. Huyền Thanh đánh mạnh một cái vào cằm cô ta nhưng cô ta lại chẳng có chút phản ứng, vẫn nghiến chặt răng. Huyền Thanh nhíu chặt đôi mày, lật mí mắt cô ta lên, đột nhiên cúi đầu, ủ rũ nói: “Cô ta trúng độc quá lâu, không còn cách gì nữa rồi, đồng tử cũng đã dãn ra.” Tôi bất giác cả kinh, vô thức rắc bột thuốc lên bàn tay đã chẳng còn chút sinh khí của cô ta, trong lòng ngợp nỗi hoang mang, sợ hãi.

Huyền Thanh giữ tay tôi lại, cất giọng bi thương: “Không ích gì đâu.”

“Không ích gì đâu.” Tiếng thở dài của y như một nhát búa gõ mạnh vào trái tim tôi, khiến tôi đau nhói. Tôi nhìn nữ tử mà mình mới gặp mặt lần đầu đó, trong lòng bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ dị: Tôi nhất định phải giúp cô ta, nếu không… Đến bản thân tôi cũng không biết là nếu không sẽ như thế nào, chỉ loáng thoáng cảm thấy có điều gì đó không hay.

Tôi đang mải suy nghĩ, nữ tử đó chợt co giật dữ dội trong lòng tôi, thân thể run lẩy bẩy từng hồi, như thể một chiếc lá vàng giữa làn gió thu, ngợp nỗi tang thương khôn tả. Có lẽ là vì một cơn đau đột nhiên kéo tới, cô ta đau đớn đến nỗi toàn thân co rúm lại, trên trán, trên mu bàn tay đều hằn rõ gân xanh, tựa những con rắn đang uốn lượn, cả khuôn mặt lúc này đã trở nên đen như mực, màu đen còn ngấm sâu vào tận trong da.

Tôi hỏi Huyền Thanh: “Có phải cô ta sắp chết rồi không?”

Huyền Thanh đau khổ ngoảnh mặt qua một bên. “Phải, nhưng sẽ không nhanh lắm đâu. Nọc hàn xà một khi phát tác sẽ làm người ta vô cùng đau đớn nhưng lại không thể chết ngay. Tuy đồng tử của cô ta đã dãn ra không còn cách nào cứu nổi nhưng vẫn phải chờ một khắc nữa thì mới chết được.”

“Vậy cô ta nhất định sẽ chết, có đúng vậy không?”

Huyền Thanh khẽ “ừm” một tiếng, đầu vẫn ngoảnh đi, không đành lòng nhìn.

Tôi đưa mắt nhìn con dao găm nhỏ mà y giắt xéo bên hông, con dao này y vốn dùng để phòng thân, vô cùng sắc bén, gần như đặt sợi tóc lên thổi nhẹ là đứt, do đó y mới thường xuyên mang theo bên mình như vậy. Tôi khẽ “ừm” một tiếng, đột nhiên rút con dao găm ra, đâm thẳng vào ngực nữ tử kia.

Tâm trí tôi vô cùng kiên định, một loạt những động tác ấy diễn ra rất nhanh, khi con dao găm được rút ra, từng làn khí lạnh nơi lưỡi dao phả thẳng vào mặt tôi, nhưng cảm giác ấy còn chưa tan hết, lưỡi dao đã đâm thẳng vào thân thể mềm nhũn làm bằng máu thịt kia rồi. “Phụp” một tiếng, lưỡi dao loáng cái đã đâm lút cán. Âm thanh ấy nghe thật dịu dàng, tựa như lời rủ rỉ khẽ khàng của một cặp tình nhân đang trò chuyện.

Cô ta chết rồi.

Thân thể cô ta trở nên bình lặng, tựa một phiến lá không còn bay lượn giữa không trung nữa mà hoàn toàn trở về với đất bụi.

Hoán Bích đứng một bên nhìn thấy tất cả, sau khi sững người trong giây lát liền thất thanh kêu “a” một tiếng. Huyền Thanh cũng cả kinh thất sắc, bật thốt lên: “Hoàn Nhi, nàng làm gì vậy?”

Sau khi giết người xong, tôi rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói: “Muội giết rồi!”

Tiếng kêu chói tai của Hoán Bích vẫn chưa dừng lại, tôi đã ra hiệu im lặng mà muội ấy vẫn bỏ ngoài tai. Tôi lật tay tát cho Hoán Bích một cái thật m