Pair of Vintage Old School Fru
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327731

Bình chọn: 8.5.00/10/773 lượt.

hu nhiều vô kể, tùy tiện chọn một người cũng có thể nhận được sự ái mộ của ngươi. Như thế, xin hỏi tôn giá, ngươi muốn cướp đi toàn bộ hay là muốn giết hết toàn bộ đây?” Tôi khẽ vuốt ve bờ má. “Bất kể ngươi lựa chọn thế nào, ta dám đảm bảo, ngươi nhất định không thể dễ dàng lẻn vào Đại Chu rồi an toàn trở ra đâu.”

Gã hơi biến sắc, ánh mắt trở nên sắc bén mà lạnh lùng. “Nàng đúng là đã tính toán giúp ta một phen rồi.”

Tôi nói thẳng: “Tất nhiên. Vì ta có thể nhìn ra, tôn giá là một người quý trọng tính mạng của mình.”

“Cớ sao lại nói vậy?”

Tôi nói giọng giễu cợt: “Bởi vì ngươi biết ta đã giết vợ ngươi và đứa bé trong bụng cô ta, ngươi cũng nói cô ta và ngươi đã có hai đứa con trai, trong bụng cô ta là đứa thứ ba. Vậy thử hỏi khi biết tin người vợ đã giúp mình sinh con đẻ cái bị người ta giết chết, ngươi nên có vẻ mặt thế nào? Ngươi biết rõ ta là người ra tay, vậy mà không hề muốn báo thù, tuy ta cũng chỉ muốn tốt cho cô ta, nhưng người thân là một người chồng lại không hề hỏi đến, còn muốn chiếm đoạt lấy một người đã giết vợ mình như ta, thực không hợp lẽ thường. Chỉ có hai cách giải thích cho việc này, thứ nhất là ngươi không hề coi trọng cô ta, không định vì cô ta mà gây xung đột với bọn ta bằng tấm thân còn đang mang độc; thứ hai, đó là ngươi quá coi trọng tính mạng của bản thân, tuy khó chịu nhưng cũng chỉ có thể kìm nén, bởi ngươi luôn đặt tính mạng của bản thân vào vị trí quan trọng nhất.”

Gã cười giễu một tiếng, hờ hững nói: “Dùng lời của người Chu để nói, nàng có thể coi là một nửa tri âm của ta rồi.”

Tôi cười nhạt. “Không hẳn. Tôn giá khen ta là một nửa tri âm, nhưng ta thì đã phát hiện tôn giá tính tình bạc bẽo, nếu thật sự hiểu tôn giá, chỉ e sẽ vì sợ hãi mà phải hoang mang bỏ chạy mất thôi. Do đó, ta thật không dám nhận hai chữ ‘tri âm’ này. Ta chỉ mong sau này không bao giờ phải gặp tôn giá nữa, vậy đã là vận may lớn nhất đời rồi.” Tôi đưa tay ra dấu. “Mời tôn giá cứ tự nhiên cho.”

Gã tỏ vẻ hồ nghi. “Nàng để ta đi?”

Tôi hỏi ngược lại: “Bằng không, ngươi cho rằng ta lấy tính mạng ngươi làm gì?”

Ánh mắt sắc lẹm như dao của gã lướt qua bờ má tôi, có lẽ là vì ảo giác, tôi cảm nhận được một chút dịu dàng và tán thưởng bên trong đó. Gã loạng choạng đứng dậy, đi được mấy bước, thân thể rốt cuộc đã vững vàng hơn.

Hoán Bích thấy gã xoay người đi ngay, khẽ “úi” lên một tiếng, chỉ tay vào thi thể vợ gã trên mặt đất. “Ngươi bỏ mặc vợ ngươi sao?”

Gã quay đầu liếc nhìn, mặt mày hờ hững, không hề có chút gì gọi là nỗi đau mất vợ. “Người chết thì đã chết rồi, chẳng lẽ bắt ta phải cõng theo một cái xác đi ra khỏi thành sao?” Sau đó lại đưa mắt liếc tôi, lạnh lùng cất tiếng: “Nàng nhớ lấy, nàng đã giết vợ ta, phải đền cho ta một người vợ khác! Nhớ lấy!” Nói xong thì không ngoảnh đầu lại thêm, xoay người đi thẳng.

Hoán Bích tức giận vô cùng, hậm hực nói: “Trên đời này không ngờ lại có loại nam nhân như vậy, thi thể không cần, chẳng lẽ ngay cả việc chôn cất vợ mình cũng không làm được sao? Thực không xứng làm một người chồng!” Nói rồi, muội ấy liền thở dài, nhìn nữ tử kia. “Cô ta thật đáng thương!”

Huyền Thanh khẽ xoa vai tôi, dịu dàng an ủi: “Lời của hắn, nàng đừng để bụng.”

Tôi lẳng lặng ngồi xuống, đưa tay bới tuyết bên cạnh xác nữ tử kia, lạnh lùng nói: “Nam tử trên thế gian này đều bạc bẽo, ích kỷ, Hoán Bích, đây là lần đầu muội nhìn thấy cảnh này sao? Việc gì phải tức giận như vậy?”

Huyền Thanh đưa mắt liếc tôi, khóe miệng hơi máy động nhưng rốt cuộc không nói năng gì, chỉ cùng tôi bới tuyết, rồi liền vùi xác nữ tử kia xuống đó. Mười ngón tay tôi lúc này gần như đông cứng lại, hoàn toàn mất đi tri giác. Tôi chậm rãi hà hơi vào tay, lại liếc nhìn ụ tuyết nổi lên kia, thở dài: “Vốn mang thân con gái trắng trong, bây giờ được vùi thân vào trong tuyết trắng thuần khiết, so với chôn xuống đất thì tốt hơn nhiều.”

Hoán Bích nép sát vào tôi, khẽ nói: “Tiểu thư, vừa rồi tiểu thư bảo nô tỳ dùng dao găm ném hắn, nô tỳ thật sự rất sợ, nô tỳ chưa từng làm chuyện như thế bao giờ.”

Tôi nắm lấy bàn tay Hoán Bích, an ủi: “Tự tay giết người, hôm nay cũng là lần đầu tiên của ta. Nếu không vì bất đắc dĩ, ai lại muốn tay mình dính máu tanh. Hoán Bích, hôm nay thực sự phải cảm ơn muội, nếu không có muội ném dao làm hắn bị thương, ta cũng chẳng biết phải tìm lời lẽ nào để ứng phó với hắn nữa.”

Hoán Bích lộ vẻ nghi hoặc và căm phẫn. “Có công tử ở đây, muốn giết hắn đâu phải việc gì khó khăn, sao phải thả cho hắn đi chứ? Hắn còn cợt nhả tiểu thư nữa mà.”

Tôi đưa mắt nhìn qua phía Huyền Thanh, khẽ hỏi: “Huynh thấy sao?”

Y có chút trầm ngâm, hơi cau đôi mày cong cong lại, đáp: “Người này nhất định rất có quyền thế ở Hách Hách.” Tôi hiểu suy nghĩ của y, bên dưới Hách Hách Khả hãn có hai vị Đại vương của Nam Viện, Bắc Viện, bọn họ chia nhau cai quản chính sự, rất có quyền uy. Huyền Thanh tất nhiên đặt khá nhiều sự chú ý vào hai người này.

Tôi gật đầu, nói: “Ít nhất cũng là người thuộc hàng tướng soái. Vậy, hắn tới đây là vì cớ gì?”

Tất nhiên không phải là để ngắm cảnh đẹp trên Huy Sơn. Huyền Thanh nghiêm túc cất tiến