XtGem Forum catalog
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327954

Bình chọn: 8.00/10/795 lượt.

thòi gì đâu. Hơn nữa, muội đã bằng lòng đi theo y rồi, tất nhiên cũng đoán trước được sẽ gặp phải những chuyện gì, muội thực sự cam tâm tình nguyện.”

Mọi việc trên thế gian này dù có khó khăn, gian khổ đến đâu, cũng không thể địch nổi một câu cam tâm tình nguyện.

Ôn Thực Sơ đã dần bình tĩnh trở lại, lẩm bẩm nói: “Cam tâm tình nguyện, ta với muội, cũng là cam tâm tình nguyện, muôn chết không từ mà!”

Tôi khẽ lắc đầu, bước đến gần hắn. “Thực Sơ ca ca, hai việc này không giống nhau đâu. Tình cảm của huynh với muội, muội mãi khắc ghi trong lòng, nhưng muội và Thanh, ấy là tình yêu chân chính đến từ hai phía.” Tôi cất giọng chân thành mà tha thiết: “Muội biết huynh muốn khuyên muội điều gì nhưng việc đã tới nước này rồi, muội cũng không ngại nói với huynh, dù lựa chọn Thanh là một sai lầm, muội cũng sẽ chấp nhận, mãi mãi không hối hận.”

Tôi ngoảnh lại, đón lấy ánh mắt dịu dàng mà nóng bỏng của Huyền Thanh phía sau lưng, thầm cảm thấy ấm áp, trái tim như được buông lơi. Y chỉ đứng ở đằng xa với vẻ thấu hiểu, không hề bước lại gần. Nhìn thấy sự thương tâm và chấn động của Ôn Thực Sơ, tôi bất giác có chút không đành lòng, liền khẽ nói: “Thực Sơ ca ca, huynh thử nói xem, huynh cảm thấy ở bên muội quan trọng hơn, hay muội được thật lòng vui vẻ quan trọng hơn?”

Tôi nói những lời này với ý thăm dò, nếu hắn ích kỷ, có lẽ lòng tôi sẽ được thoải mái hơn phần nào. Trong khoảnh khắc hắn hé môi, tôi thực sự có chút mong chờ, mong rằng hắn có thể ích kỷ một chút.

Ôn Thực Sơ nói: “Tự nơi đáy lòng, ta luôn hy vọng có một ngày có thể có được muội, sau đó mãi mãi ở bên muội, nên tất nhiên ta coi đây là việc quan trọng nhất. Nhưng Hoàn muội muội, ngay đến trong mơ, ta cũng biết là muội không thích ta, muội ở với ta sẽ không có được niềm vui thực sự. Do đó, muội được thật lòng vui vẻ vẫn quan trọng hơn một chút.”

Lời của hắn như nhát búa giáng mạnh vào trái tim tôi, khiến tôi cảm động vô cùng. Ôn Thực Sơ, hắn luôn đối tốt với tôi như thế, vẫn luôn thật lòng với tôi như thế. Sự thật lòng của hắn, thậm chí không thua kém tình yêu mà Huyền Thanh dành cho tôi.

Thế nhưng, dù gì cảm động vẫn chỉ là cảm động, chứ không phải là tình yêu.

Tôi dịu dàng cất tiếng: “Thực Sơ ca ca, cảm ơn huynh đã đối xử với muội tốt như thế.”

Hai mắt Ôn Thực Sơ đỏ hoe, hắn ngẩng cao đầu, cố kìm nén những giọt nước mắt bất cứ lúc nào cũng có thể tuôn trào. “Ta đối xử với muội không hề tốt, vừa rồi ta còn hung dữ với muội nữa. Hoàn muội muội, ta chưa từng lớn tiếng như thế với muội bao giờ.”

Tôi khẽ gật đầu, cặp mắt bất giác cay cay. “Muội không trách huynh. Thực Sơ ca ca, giờ muội đã tìm được người muội yêu và cũng yêu muội, muội rất vui, hy vọng huynh đừng khó chịu thêm nữa. Huynh sẽ mãi là Thực Sơ ca ca của muội, được không?”

Ôn Thực Sơ hơi nhếch khóe môi nhưng trong mắt lại lóe lên nét bi thương khó diễn tả bằng lời. “Ta có khuyên muội cũng chẳng ích gì, dù sao bây giờ tâm ý muội cũng đã như vậy rồi, chỉ cần muội vui là được.” Hắn chăm chú nhìn Huyền Thanh đang đứng phía xa, giọng nói rất lạnh lùng, lời nào lời nấy như những khối băng vụn: “Hoàn muội muội, y có được sự cam tâm tình nguyện của muội, muội không biết đâu, ta thực sự ngưỡng mộ y vô cùng!”

Tôi gượng cười, khẽ nói: “Có gì mà hâm mộ chứ, Thực Sơ ca ca, sau này huynh cũng sẽ gặp được một nữ tử tốt, cam tâm tình nguyện làm tất cả vì huynh.”

“Sẽ không đâu.” Ôn Thực Sơ buồn bã cất tiếng than: “Hoàn muội muội, chỉ cần muội được vui vẻ là tốt rồi.”

Hắn xoay người rời đi, dưới ánh mặt trời ngày đông dìu dịu, bóng dáng hắn lại càng toát lên vẻ cô đơn khó tả. Chiếc áo màu đỏ sậm hắn mặc trên người bị cơn gió lạnh thổi bay lất phất, nhìn như những gợn sóng dưới mặt hồ, mà toàn thân hắn cũng đều như nhăn nhúm lại. Giữa vùng núi non ngợp một màu u ám, trông hắn thật trơ trọi biết chừng nào.

Tôi đứng ngẩn ngơ nơi đầu gió, từng cơn gió lạnh căm không ngừng ập vào mặt, khiến đầu óc tôi càng thêm tỉnh táo. Tôi có thể cảm nhận được sâu sắc rằng, mối tình kiên định bấy lâu nay hắn vẫn luôn dành cho tôi, lúc này đã bị tôi làm cho tổn thương sâu sắc. Dù tôi có không đành lòng đến mấy, nó rốt cuộc cũng đã tổn thương rồi.

Hơi thở của Huyền Thanh cùng với sự ấm áp của chiếc áo choàng đồng thời bao bọc lấy tôi, y dịu dàng giúp tôi lau đi giọt lệ chừng như trào ra bên khóe mắt, khẽ thở dài cảm khái: “Ôn thái y thực sự rất thích nàng.”

Tôi ngẩng lên, cố nén nỗi buồn, gượng cười ngơ ngẩn. “Đáng tiếc, cả cuộc đời này muội không thể báo đáp huynh ấy.”

Chuyện tình cảm trên thế gian này, có được thì phải có mất. Có người vui vẻ thì phải có người hụt hẫng, ưu sầu. Với Ôn Thực Sơ là thế, với Hoán Bích là thế, và với tôi, với Huyền Lăng, Huyền Thanh cũng đều là như thế.

Cặp mắt trong veo của Huyền Thanh lộ vẻ dịu dàng và thấu hiểu. “Hoàn Nhi, nàng có thể dùng tình bạn trong suốt cuộc đời này để báo đáp y.”

Tôi khẽ gật đầu. “Muội sẽ làm như thế.”

Tiếng thở dài nhè nhẹ của Huyền Thanh như vương vấn mãi bên tai tôi. “Hoàn Nhi, nàng có biết khi nghe nàng nói ra câu cam tâm tình nguyện, mãi không hối hận, ta đã ch