
iểu ra dụng ý của tôi, hai mắt rực sáng như hai ngọn đuốc, nơi khóe mắt thấp thoáng có giọt lệ rỉ ra. “Vợ chồng chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.” Tôi mỉm cười không nói, khuôn mặt bất giác nóng dần lên.
Huyền Thanh cúi đầu hôn tôi không ngớt, kèm theo đó là những làn hơi thở dồn dập và nóng bỏng.
Q.4 – Chương 35: Cửu Trương Cơ[1'>
[1'> Cửu trương cơ tức là Chín lần đưa khung cửi, đây là tên một nhóm cái bài từ thời Tống, không rõ của tác giả nào, tổng cộng có chín bài với chung một làn điệu từ, tên các bài lần lượt là Nhất trương cơ, Lưỡng trương cơ, Tam trương cơ…, Cửu trương cơ. Cả chín bài đều thể hiện những tâm trạng tương tư u oán của một thiếu nữ thôn quê, trong chương này tác giả gán thành những bài xướng họa của cặp nam nữ nhân vật chính, kỳ thực không thích hợp lắm – ND
Trong sự ngọt ngào cùng hân hoan vô vạn, hai mùa xuân hạ năm nay mới thoắt đó đã trôi qua. Tôi đưa tay níu kéo nhưng thời gian vẫn lẳng lặng trôi qua giữa những kẽ tay, chỉ còn lưu lại chút hương thầm nhưng cũng đủ khiến lòng người thư thái.
Buổi chiều hôm ấy, trời đang độ cuối hạ đầu thu, cái nóng nực vừa qua đi, thay bằng bầu không khí mát dịu, chính là thời tiết thích hợp để người ta có được giấc ngủ ngon nhất.
Tôi nằm chợp mắt trên chiếc sạp nhỏ kê dưới cửa sổ, thỉnh thoảng lại có làn gió nhẹ thổi qua, mang tới cảm giác khoan khoái vô cùng. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi bỗng loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng nói rì rầm, bèn chậm rãi mở mắt ra, uể oải cất tiếng gọi: “Hoán Bích…”
Lúc này Hoán Bích đang mang áo bông mặc trong mùa đông ra ngoài phơi, nghe tiếng tôi gọi liền lập tức đáp lời: “Tiểu thư, A Tấn vừa mới tới đấy!”
Tôi lập tức không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, chỉnh lại mái tóc một chút rồi trở dậy, hỏi: “Sao lại tới vào lúc này thế? Có việc gì sao?”
A Tấn bước vào phòng, mặt mày nhăn nhó, đáp: “Trong cung vừa truyền tin tới, nói là Hoàng thượng bị bệnh nên Vương gia phải lập tức vào cung hầu hạ. Cơn bệnh lần này hình như không nhẹ, sợ là phải tới mười ngày, nửa tháng nữa Vương gia cũng không thể đến được.”
Tôi khẽ “ồ” một tiếng, lại hỏi: “Có biết là bệnh gì không?”
A Tấn gãi đầu gãi tai, nói: “Điều này thì nô tài không biết, chỉ loáng thoáng nghe Tiểu Vưu vốn hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng nói rằng hình như ngài thổ huyết khi đang nghỉ lại trong cung của Phó Tiệp dư, bây giờ ngay đến Phó Tiệp dư cũng bị cấm túc rồi.”
Lòng tôi thầm máy động nhưng ngoài miệng thì chỉ hờ hững nói: “Hoàng thượng tâm tư sâu sắc, khó tránh khỏi có lúc suy nghĩ quá nhiều mà làm tổn hại tới thân thể.” Hơi trầm ngâm một chút, tôi nói thêm: “Đã không rõ là mắc bệnh gì, khi nào khỏi bệnh cũng khó mà đoán trước được. Lần này, Vương gia vào cung vẫn ở tại Lũ Nguyệt Khai quán chứ?”
“Dạ vâng!” A Tấn lộ vẻ lo lắng nói: “Lần này Vương gia được Thái hậu dặn dò, đã cùng Kỳ Sơn Vương, Bình Dương Vương vào cung hầu hạ thánh giá, ngay đến chị ruột của Hoàng thượng là Chân Ninh Trưởng công chúa được gả đi xa tới tận Lâm Châu cũng đã trở về rồi. Nhìn tình hình này thì bệnh của Hoàng thượng e là không nhẹ chút nào.”
Tôi lẳng lặng ngoảnh đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh dương cuối hè đã không còn oi ả như trước nữa, nhẹ nhàng xuyên qua khe hở giữa những lùm cây mà rắc xuống mặt đất những đốm sáng li ti, tạo thành một mảng màu vui mắt. Hoán Bích liên tiếp đập tay vào những chiếc áo một cách thuần thục, vô số hạt bụi nhỏ nhuốm sắc vàng không ngừng bay lên. Giữa khoảng không gian tĩnh lặng, những tiếng “bộp bộp” vang lên ngoài sân ấy như toát ra một vẻ sôi nổi vô cùng.
Tôi trầm giọng hỏi: “Vậy là trong thời gian tới, y không thể xuất cung, đúng vậy không?”
A Tấn khẽ gật đầu, bên khóe miệng chợt xuất hiện một nụ cười nghịch ngợm. “Vương gia phải ở trong cung hầu hạ Hoàng thượng, không thể ra ngoài, nhưng A Tấn thì lại có thể.” Rồi y móc một tờ giấy nhỏ từ trong vạt áo trước ngực ra, nói tiếp: “Vương gia biết thời gian tới không thể qua thăm nương tử, sợ nương tử buồn, bèn viết một bài từ gửi đến, khi nào có thời gian rảnh xin nương tử hãy họa theo. Mỗi ngày A Tấn sẽ qua lại một lần, mang bài từ mà nương tử viết tới cho Vương gia, rồi lại mang bài từ Vương gia viết về cho nương tử.”
Tôi chậm rãi mở tờ giấy đó ra, thấy bên trên có viết một bài từ ngắn:
“Nhất trương cơ – Thải tang mạch thượng thí xuân y. Phong tình nhật noãn thung vô lực. Đào hoa chi thượng, đề oanh ngôn ngữ, bất khẳng phóng nhân quy[2'>.”
[2'> Dịch nghĩa: Một lần đưa khung cửi. Thử áo mới ra đồng hái lá dâu. Gió mát trời quang người uể oải. Trên cánh hoa đào, chim oanh hót véo von như có lòng níu giữ, không muốn cho người ta quay về – ND
Tôi xem xong, không kìm được bật cười, rõ ràng y phải ở trong cung hầu hạ Hoàng thượng, không được phép xuất cung vậy mà lại nói là tiếng oanh hót giữ người ở lại, giữa lúc ưu lo mà còn có được tâm tư tao nhã như thế, trên đời này chắc chỉ có mình y.
Tôi chỉ thoáng suy nghĩ rồi liền tìm lấy một tờ giấy Tiết Đào, viết lên trên đó:
Lưỡng trương cơ. Hành nhân lập mã ý trì trì. Thâm tâm vị nhẫn khinh phân phó. Hồi đầu nhất tiếu, hoa gian quy k