XtGem Forum catalog
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329160

Bình chọn: 7.5.00/10/916 lượt.

Tịch sớm đã suy nghĩ chu toàn, liền chậm rãi nói: “Nương nương hiện giờ thân phận chưa rõ, có rất nhiều việc khá bất tiện, lại càng không thể phô trương. Trong Thái y viện chỉ có Ôn đại nhân là từng có mấy phần giao tình với nương nương, việc an thai cho nương nương cứ mời Ôn đại nhân tới đây là tốt nhất.”

Lý Trường có lý nào lại không đồng ý, lập tức nói ngay: “Trước đây khi nương nương sinh Lung Nguyệt Công chúa, Ôn đại nhân vốn phụ trách việc chăm sóc, Hoàng thượng vẫn luôn khen ngợi tài nghệ, lòng nhân từ cùng với sự trung thành của Ôn đại nhân, cho nên nhất định sẽ chấp thuận thôi.”

Tôi mỉm cười, nói: “Công công hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng đã lâu, tất nhiên biết nên nói thế nào cho hợp lý. Còn ta thì chỉ cần ở lại vùng núi non hoang dã này mà yên tâm chờ sinh nở là được rồi.”

Lý Trường cười tủm tỉm. “Nương nương nói đùa rồi, Hoàng thượng sao có thể để nương nương ở lại đây được chứ, ngài nhất định sẽ đón nương nương về cung dưỡng thai thôi.”

Khuôn mặt bất giác lộ vẻ lạnh lùng, tôi nhíu chặt đôi mày, nói: “Công công đang chế giễu ta đó sao? Bây giờ ngài gọi ta một tiếng Chiêu nghi chẳng qua là để mọi người khỏi phải khó xử, chứ ta đâu dám tự xưng mình là ‘bản cung’. Bây giờ thân phận của ta còn chưa rõ ràng, may mắn được Hoàng thượng sủng hạnh vài lần là hết mức, rồi ngài sẽ nhanh chóng quên ta thôi, ta đâu dám ôm hy vọng gì. Với một phế phi đã bị đuổi khỏi cung như ta, việc về cung dưỡng thai căn bản là mơ mộng hão huyền, ta chỉ mong có thể bình an nuôi nấng đứa bé này khôn lớn thành người thôi.”

Lý Trường đột nhiên quỳ xuống, dập đầu cung kính giãi bày: “Sao nương nương lại nói vậy chứ? Đứa bé trong bụng nương nương là con rồng cháu phượng, mang huyết mạch hoàng gia, sao có thể không ghi tên vào ngọc điệp trong phủ Nội vụ được? Nương nương nói mình thân phận chưa rõ nhưng Hoàng thượng đã chính miệng gọi người một tiếng ‘Chiêu nghi’ đó thôi. Hiện giờ Từ Tiệp dư vì thiên tượng mà bị cấm túc, Hoàng thượng lại luôn coi trọng bề con cái, nhất định sẽ không để nương nương phải chịu thiệt thòi đâu.”

Đôi hàng lông mày của tôi vẫn nhíu chặt, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy ra, cất giọng bi thương nói: “Hoàng thượng có thể đối xử với ta như bây giờ đã là phúc phận lớn nhất của ta rồi, ta đâu dám mong gì hơn nữa. Chỉ cần Hoàng thượng có thể cho đứa bé trong bụng ta một danh phận, dù phải về cung với thân phận canh y, ta cũng cảm kích vô cùng.”

Lý Trường vội xua tay lia lịa, lại nháy mắt ra hiệu cho Cận Tịch đứng bên lấy khăn tay lau nước mắt cho tôi, “Nương nương giờ đang có thai, chớ nên thương tâm như thế. Cứ để nô tài nghĩ cách nói chuyện này với Hoàng thượng là được rồi.”

Cận Tịch y lời cầm khăn tay giúp tôi lau nước mắt, đoạn quay sang chậm rãi nói: “Chuyện này thứ nhất là phải mau chóng tiến hành ngay, thứ hai là chớ để lộ ra tin tức gì. Nương nương bây giờ chỉ có một mình ở bên ngoài, lỡ để người ta biết được là đang có thai, thật chẳng biết sẽ có bao nhiêu chuyện xảy ra nữa.”

Lý Trường khẽ gật đầu. “Ta tự biết nặng nhẹ.”

Cận Tịch gượng cười, nói: “Công công biết vậy thì tốt. Nơi này ban đêm không những gió to, hơn nữa còn thường xuyên có mèo rừng qua lại, lỡ nương nương đụng phải thì thực không hay chút nào.”

Lý Trường trầm ngâm một chút rồi mới nói: “Cô cứ hầu hạ nương nương cho cẩn thận, lần này về, ta sẽ xin Hoàng thượng phái Ôn đại nhân tới đây an thai cho nương nương.” Dứt lời, liền vội vã cáo từ hồi cung.

Buổi chiều hôm ấy, tôi vì người mỏi mệt, uể oải nên ngủ mãi tới tận giờ Mùi ba khắc mới dậy. Hoán Bích hầu hạ tôi rửa mặt chải đầu, sau đó liền giúp tôi bới tóc, vừa làm vừa cười, nói: “Mấy ngày nay hình như tiểu thư thích ngủ hơn rồi đấy, nô tỳ thấy bây giờ ban đêm tiểu thư cũng có thể ngủ ngon được rồi!”

Tôi nhoẻn miệng cười. “Nếu ta không ngủ ngon thì đứa bé trong bụng này làm sao có thể khỏe mạnh được. Dù sao việc cũng đã tới nước này rồi, chỉ có thể phó mặc tất thảy cho ông trời thôi.”

Hoán Bích cười tủm tỉm, chia mái tóc của tôi thành từng lọn, giúp tôi bới kiểu tóc linh xà, lại cài lên đầu tôi một cây trâm mã não đính trân châu kiểu dáng hết sức tinh xảo.

Tôi nói: “Hôm nay đâu có ai đến, việc gì phải bới kiểu tóc trang trọng thế này, cứ bới cho ta kiểu xoắn ốc đơn giản nhất là được rồi.”

Hoán Bích y lời giúp tôi gỡ búi tóc ra, vừa làm vừa khẽ nói: “Nô tỳ chẳng qua chỉ nghĩ Lý Trường quay về đã được hai ngày rồi, chắc Hoàng thượng đã biết tin tiểu thư có thai và muốn tới thăm tiểu thư. Tuy chưa biết là lúc nào, nhưng chúng ta cứ chuẩn bị trước thì vẫn hơn.”

Muội ấy giúp tôi bới lại kiểu tóc xoắn ốc, lại chọn lấy một chiếc kẹp tóc làm bằng vàng đính trân châu cài lên cho tôi. Tôi ngắm nghía một chút rồi mỉm cười, nói: “Đơn giản thế này là được rồi, những thứ quần áo Hoàng thượng sai Lý Trường đưa tới đa phần đều có màu nhạt, qua đó đủ thấy Hoàng thượng thích ta trang điểm thanh nhã một chút”

Hoán Bích chọn lấy một chiếc váy màu hồng thêu hình hoa lan may bằng vải lụa đưa tới cho tôi, nói: “Màu sắc này rất hợp với cảnh sắc bên ngoài, nếu Hoàng thượng tới đây, nhìn thấy