
, hơn nữa lại cũng mang thai giống thần thiếp, cho nên thần thiếp mới có chút cảm tình với muội ấy thôi.”
Huyền Lăng suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy ta sẽ nghe nàng.” Sau đó gọi Lý Trường lại: “Bảo Tiểu Vưu chọn lấy một ít đồ ăn mà Từ Tiệp dư thích đưa qua đó, thường ngày nhớ mang đồ tới Ngọc Chiếu cung nhiều một chút.”
Lý Trường vâng lời rời đi, tôi lớn tiếng nói với Cận Tịch: “Đi lấy hoa quả dầm băng tới đây.”
Huyền Lăng ôm tôi vào lòng, cười nói: “Hoàn Phi của trẫm đúng là nhỏ mọn quá chừng, trẫm đã tới đây lâu như vậy rồi mà mới nghĩ tới việc mang cho trẫm một bát hoa quả dầm băng giải khát.”
Tôi cười hì hì biện bạch: “Thần thiếp cũng chỉ suy nghĩ cho Hoàng thượng thôi, không ngờ Hoàng thượng lại nói thần thiếp như vậy. Vừa rồi khi mới vào đây, đầu Hoàng thượng đầy mồ hôi, nếu ăn hoa quả dầm băng ngay sẽ rất dễ bị đau bụng, do đó thần thiếp phải trò chuyện với Hoàng thượng một lát trước, sau đó mới kêu người mang lên.”
Huyền Lăng xúc một thìa hoa quả lên ăn, nhìn tôi âu yếm. “Ngay đến hoa quả dầm băng ở chỗ nàng cũng ngọt hơn ở chỗ người khác.”
Tôi trề môi, cười nói: “Hoàng thượng lòng dạ ngọt ngào là được rồi, việc gì phải đi khen một bát hoa quả dầm băng như thế? Chẳng qua chỉ là một món ăn bình thường mà thôi.”
“Chính hai chữ bình thường đó mới đáng quý, còn nếu trịnh trọng quá thì đâu có giống một gia đình bình thường.” Huyền Lăng phủi nhẹ vạt áo một cái, ghé tai tôi thì thầm: “Đêm nay trẫm sẽ ở lại Nhu Nghi điện, hy vọng sẽ có thứ ngọt ngào hơn nữa.”
Tôi đỏ bừng hai má, khẽ phỉ phui một tiếng: “Giữa ban ngày ban mặt mà Hoàng thượng cứ thích trêu thần thiếp.” Sau đó chợt nghiêm mặt lại. “Hoàng thượng đã quên lời dặn dò của thái y rồi sao? Cái thai này của thần thiếp không ổn định, cần phải tĩnh dưỡng, thần thiếp thực sự không thể hầu hạ Hoàng thượng được.” Thấy Huyền Lăng lộ vẻ buồn bã, tôi bèn lay nhẹ cánh tay y, nói: “Hoàng thượng phải làm một vị phụ hoàng tốt đấy nhé!”
Huyền Lăng vuốt ve bờ má tôi, nói giọng trìu mến: “Vậy nàng hãy chú ý giữ gìn.” Sau đó liền gõ ngón tay vào chấn song cửa sổ ba cái.
Gõ ngón tay ba cái tức là có ý “chọn thẻ bài”, người đi vào là thái giám thống lĩnh của Kính sự phòng Từ Tiến Lương, gã khom người bưng theo một chiếc khay mạ vàng chạm hình rồng phủ bằng vải đỏ, bên trên đặt mấy chục tấm lục đầu bài. Huyền Lăng tiện tay lật được tấm thẻ bài viết chữ “Phúc Tần”, bèn cười nói: “Trẫm cũng lâu lắm rồi chưa gặp nàng ta, sau khi dùng bữa tối với nàng xong sẽ qua chỗ nàng ta vậy.”
Tôi tươi cười rạng rỡ. “Dạ!”
Dùng bữa tối xong, tôi tiễn Huyền Lăng rời đi, sau đó liền đưa mắt ra hiệu cho Cận Tịch mời Lý Trường tới.
Quả nhiên chỉ chừng nửa canh giờ sau Lý Trường đã tới, gã cung kính hỏi: “Chẳng hay nương nương có điều chi dặn dò?”
Tôi nhón một viên Lũ kim hương dược[1'> lên ăn, sau đó mới cười, nói: “Mau lấy ghế cho Lý công công.”
[1'> Tên một thứ đồ ăn được ghi lại trong sách cổ – ND.
Lý Trường vội hô lên “không dám” rồi lại nói: “Nô tài phải đợi Hoàng thượng nghỉ ngơi ở chỗ Phúc Tần tiểu chủ rồi mới có thể tới đây, mong nương nương thứ tội.”
Tôi khẽ cười. “Có gì mà thứ tội với không thứ tội chứ, công công có thể tranh thủ tới đây như vậy là tốt lắm rồi.” Dừng một chút, tôi lại tiếp. “Lũ kim hương dược này đúng là không tệ, mau đem một đĩa nữa tới đây cho Lý công công nếm thử đi.” Thấy y đã ngồi xuống, tôi lại cười, nói: “Cũng không có việc gì quan trọng, ta chỉ muốn hỏi thăm công công về Từ Tiệp dư thôi.”
Lý Trường cười híp mắt, nói: “Tiệp dư tiểu chủ cũng là người có phúc, mang được thai rồng, có điều phúc phận của cô ấy làm sao mà so được với nương nương.”
Chẳng qua chỉ là một câu nịnh nọt bình thường, vậy nhưng bên trong lại ẩn chứa sự tinh quái và lõi đời của một cung nhân lâu năm, tôi khẽ cười, nói: “Công công có gì thì cứ nói thẳng đi, việc gì còn phải đánh đố bản cung như thế.” Dứt lời bèn quay sang dặn dò Hoa Nghi: “Công công đi đường vất vả, chắc còn chưa ăn cơm, bảo nhà bếp nấu một bát mì cá mang tới đây.”
Mì cá là một món ăn hết sức cầu kỳ, trước tiên cần luộc chín con cá xanh chỉ có ở đầm Vân Mộng, sau đó bỏ xương lóc da rồi băm phần thịt ra thật nhuyễn mà trộn với bột mì, tiếp đến thái ra thành sợi rồi đun cho chín, cuối cùng còn cần rưới lên một ít canh gà mới xong. Tôi nói vậy là có ý giữ Lý Trường lại trò chuyện kĩ càng.
Lý Trường tất nhiên hiểu rõ, bèn cười nói: “Lại khiến nương nương phải mất công rồi.” Y kê chiếc ghế nhỏ tới đặt trước mặt tôi, nói tiếp: “Tiệp dư tiểu chủ kỳ thực không đắc sủng lắm, việc này nương nương tới xem hồ sơ ở Kính sự phòng là biết ngay thôi. Suốt mấy năm trong cung vừa qua, số lần Tiệp dư tiểu chủ được sủng hạnh quả thực không nhiều.”
Tôi chỉ tay vào đĩa Lũ kim hương dược trên bàn, nói với Tiểu Doãn Tử: “Ta ăn chán rồi, đem đổi lấy một đĩa mơ chua tới đây.” Sau đó mới chậm rãi nói ra điều nghi vấn của mình: “Từ Tiệp dư tuy không phải hạng mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nhưng nhan sắc cũng vào hạng coi được, ít nhất cũng không thua kém gì Tào Cầm Mặc khi xưa, ngoài ra còn khá tài hoa, lại một lòng một dạ với