
tội nhưng tình ý của cô ấy hẳn cũng đã khiến phụ thân nương tử xúc động vô cùng.”
Tôi nhìn Hoán Bích, thấy khuôn mặt Hoán Bích lúc này tựa như bông hoa lê trong mưa, yếu đuối vô cùng. Thư Quý thái phi nói Hoán Bích trông rất giống mẫu thân, như vậy ngoài đôi mắt có mấy phần giống tôi ra, tất cả những đường nét còn lại hẳn đều thoát thai từ mẫu thân của muội ấy, ví như khuôn mặt hiền hòa, cái cằm thon gọn, khí chất dịu dàng. Mà như thế, Miên Miên tất nhiên cũng có dung mạo xinh đẹp thanh tú như Hoán Bích, hơn nữa nữ tử Bãi Di còn giỏi ca hát, có sự phóng khoáng, cố chấp không có ở nữ tử người Hán, từ việc vì cha tôi mà đổi tên là đã có thể thấy được phần nào.
Hoán Bích phủ phục xuống đầu gối Thư Quý thái phi mà bật khóc nức nở. “Cha nô tỳ nói, khi mẹ qua đời còn cố gọi tên cha, sau đó mới trút hơi thở cuối cùng.”
Nỗi sợ hãi trong lòng tôi tựa như những đám mây cuồn cuộn đan xen giữa trời.
Thực ra cha mẹ tôi chỉ là một cặp phu thê gia đình quan lại bình thường, cũng chẳng ân ái với nhau lắm. Nhưng sau khi sinh con đẻ cái và bầu bạn bên nhau nhiều năm như vậy, giữa họ dù gì cũng có một chút tình cảm, ít nhất thì ở trong mắt những người con như chúng tôi, họ luôn hết sức tôn trọng nhau. Hơn nữa, cha cũng có một người thiếp được mua về từ vùng Giang Nam hơn mười năm trước. Khi đó, mẹ thường xuyên nói cha dù sao cũng là người làm quan, không có người thiếp nào thì không ổn, chưa kể người ngoài có khi lại nói là mẹ ghen tuông, không có dạ dung người, vì thế mẹ liền làm chủ, mua người thiếp đó về cho cha. Có điều, vị di nương đó chẳng qua chỉ là để cho có, cả năm trời cũng chẳng thấy cha gần gũi với cô ta mấy lần, đa phần thời gian cô ta đều hầu hạ bên cạnh mẹ, thỉnh thoảng rảnh rỗi còn dạy tỉ muội bọn tôi thổi sáo, gảy đàn. Di nương không được sủng ái, lại không có con, do đó không thể làm ảnh hưởng đến địa vị của mẹ. Vì thế mẹ thường xuyên nói mình may mắn, được gả cho một người không háo nữ sắc như cha, nhờ vậy mà cả đời thanh tịnh, không phải lo lắng quá nhiều.
Thế nhưng, mẹ rõ ràng không biết được chân tướng sự việc, không biết rằng đằng sau vẻ ngoài thanh tịnh, yên ổn kia là một cuộc tình sâu đậm giữa chồng mình với một nữ nhân khác.
Thanh thanh hà biên thảo, Miên Miên tư Viễn Đạo!
Những cây bách được trồng xung quanh tràn ngập vẻ sâu cay khó tả, khiến đầu óc người ta trở nên choáng váng. Đầu óc tôi xoay chuyển liên hồi, chợt nảy ra một suy nghĩ cổ quái: Nếu… nếu Miên Miên không chết sớm như vậy, có lẽ có một ngày bà ấy sẽ trở thành thiếp của cha tôi, có lẽ có một ngày vì sự sủng ái của cha tôi mà địa vị sẽ còn lên cao hơn cả mẹ tôi, thậm chí là trở thành chính thất. Khi ấy, liệu tôi có còn là đại tiểu thư thân phận cao quý của nhà họ Chân nữa không? Nếu điều này thật sự xảy ra, có lẽ bây giờ tôi và Hoán Bích đã phải đổi vị trí cho nhau rồi. Nghĩ tới đây, tôi không kìm được nhìn qua phía Hoán Bích, cố ép bản thân nuốt một ngụm nước bọt để giữ bình tĩnh, nơi sống lưng đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Bên tai tôi chợt vang lên giọng nói dịu dàng của Thư Quý thái phi: “Cha? Ngươi gọi Chân Viễn Đạo là cha sao?” Thoáng trầm ngâm, bà tỏ vẻ thấu hiểu. “Phải rồi, con của Miên Miên sao có thể không phải là con của Chân Viễn Đạo được? Vì mẹ ngươi là hậu nhân của tội thần, ông ta tất nhiên không thể thừa nhận ngươi là con gái. Do đó, ngươi phải gọi tỷ tỷ của mình là tiểu thư, nhưng cô ấy vẫn đối xử với ngươi như muội muội, đúng không?”
Hoán Bích khẽ gật đầu, lại đưa tay lên lau mắt. “Tiểu thư đối xử với nô tỳ rất tốt.”
Thư Quý thái phi trầm ngâm nói: “Tên ban đầu của Miên Miên là Bích Châu Nhi, cha ngươi đặt tên cho ngươi là Hoán Bích chắc cũng vì nguyên nhân này.”
Huyền Thanh cảm thấy khá bất ngờ, đưa mắt nhìn tôi rồi lại nhìn Hoán Bích, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên đôi mắt tôi, nói: “Chẳng trách mắt hai người lại giống nhau như thế, thì ra là chị em cùng cha khác mẹ. Còn nhớ trước đây, lần đầu tiên gặp Hoán Bích, ta nghe cô ấy nói mình là thị nữ hầu cận của nàng, liền nghĩ có lẽ vì hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ngày ngày ở bên nhau, cho nên đôi mắt mới giống nhau như vậy.”
Hoán Bích ngẩng lên nhìn y, nở một nụ cười thê thảm. “Nô tỳ và tiểu thư tuy cùng cha, nhưng mẹ của nô tỳ thậm chí còn chẳng phải là thiếp. Nô tỳ chẳng qua… chỉ là một đứa con rơi mà thôi!”
Tôi trước giờ chưa từng biết rằng giữa mẹ của Hoán Bích và cha tôi lại có nhiều mối dây dưa như vậy, mà cha cũng chưa từng kể với tôi về việc này. Trong nhà, ngoài cha ra thì chỉ có tôi biết Hoán Bích là em gái mình, việc này thậm chí đến mẹ tôi cũng không rõ chân tướng, chỉ nghĩ Hoán Bích cũng giống như Lưu Chu, đều là trẻ mồ côi được đem về từ bên ngoài.
Tôi lúc này lại càng cảm thấy thương Hoán Bích hơn, nếu không vì vấn đề xuất thân của Miên Miên, chắc Hoán Bích đã trở thành nhị tiểu thư của nhà họ Chân rồi, muội ấy vốn chỉ nhỏ hơn tôi một tuổi mà thôi.
Huyền Thanh kéo Hoán Bích đứng dậy, dịu giọng an ủi: “Không có con rơi con vãi nào cả, trong lòng mấy người bọn ta chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy.”
Hoán Bích đan hai tay vào nhau, đầu cúi