Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326202

Bình chọn: 10.00/10/620 lượt.

ững loại tơ muôn màu đủ sắc đều đã được chuẩn bị sẵn, nằm lẳng lặng kề bên.

[1'> Loại giấy do Nam Đường hậu chủ Lý Dục thời Ngũ Đại Thập Quốc chế ra, được bình là loại giấy tốt nhất trong lịch sử Trung Quốc – ND.

Đi vòng qua bức bình phong bốn tấm đóng bằng gỗ lim, bên trên điêu khắc hình hoa anh thảo, lại đi tiếp vào bên trong nữa, tôi nhìn thấy một chiếc giường ngủ, bên trên mắc màn màu xanh lam có thêu những bông hoa hải đường rất mờ. Trên giường đặt một chiếc chăn gấm màu đỏ được gấp gọn ghẽ, phía dưới trải đệm may bằng da chồn trắng, hết sức ấm áp và mềm mại. Sàn phòng được lát bằng những phiến đá xanh, ở giữa điêu khắc hoa lạc tiên, trên bức tường trát vôi trắng lóa không có bức tranh chữ nào, chỉ treo hai bức tranh thêu tinh xảo, một bức thêu hình hoa mẫu đơn, một bức thêu hình phượng hoàng đậu gốc ngô đồng, đều ở nơi đầu giường.

Tôi nhắm mắt, khẽ hít một hơi, ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào thấm vào tận tim phổi, sau đó liền nhìn thấy trên chiếc móc treo màn có treo một quả cầu bạc dát vàng, mùi thơm chính là từ đó tỏa ra, còn là mùi hoa bách hợp mà tôi vốn yêu thích nhất.

Y cẩn thận an bài như vậy, thực sự chu đáo vô cùng, quả đã biến nơi đây thành phòng ngủ của một nữ nhi khuê các.

Tôi thấy ngoài cửa sổ mập mờ bóng ảnh, nhất thời tò mò đẩy ra, nhìn thấy bên ngoài là một khu vườn, trong vườn không trồng những loại mai đỏ, mai trắng bình thường, mà là loại mai có màu xanh biếc. Lúc này đang là mùa hoa mai nở rộ, những bông mai xanh khắp vườn đều đang khoe sắc, tựa như vô số viên ngọc bích treo trên cây, ngay đến ánh dương chiếu xuống cũng bị nhuốm mấy tia xanh biếc, thực có vẻ đẹp không giống ánh xuân mà còn hơn cả ánh xuân. Tôi nhất thời ngơ ngẩn, không thể nào dời mắt đi được.

Hoán Bích không biết đã bước vào tự lúc nào, lặng lẽ tiến tới bên cạnh tôi, khẽ nói: “Chỉ nhìn thoáng qua là biết, Vương gia nhất định đã hao tổn không ít tâm huyết. Không nói tới thứ khác, chỉ riêng bức ‘Trâm hoa sĩ nữ đồ’ kia đã là vật có giá trị liên thành rồi.”

Tôi không nói gì, chỉ nhìn những bông mai xanh biếc đầy vườn. Nếu y thực sự biết về cuộc gặp gỡ giữa tôi và Huyền Lăng trong Ỷ Mai viên, từ đó tránh trồng những loại mai đỏ, mai trắng, sợ làm tôi thương tâm, vậy y quả đúng là chu đáo quá chừng rồi. Dù không phải thế thì để kiếm được nhiều cây mai xanh thế này cũng chẳng dễ dàng gì.

Ánh mắt Hoán Bích cũng bị vườn mai đặc biệt kia thu hút, sau một thoáng ngẩn ngơ liền đột nhiên cất giọng mừng rỡ tột cùng: “Tiểu thư nhìn kìa, những bông hoa mai kia đều có màu xanh biếc.”

Tôi chẳng còn lòng dạ nào nghĩ tới việc tại sao muội ấy lại mừng như vậy, chỉ hờ hững “ừm” một tiếng coi như trả lời.

Lời của Huyền Thanh dường như vẫn còn vang vọng bên tai: “Lúc ở trong cung, Thanh từng thành tâm mời nương tử tới Thanh Lương Đài gặp gỡ, nương tử lại lấy cớ rằng mùa hạ đã qua, Thanh Lương Đài quá mát mẻ mà từ chối. Nhưng Thanh vẫn một lòng mong chờ, hy vọng có dịp nào đó cơ duyên xảo hợp, nương tử có thể tới Thanh Lương Đài chơi, như thế thực tốt biết mấy. Ngay từ lần đầu gặp mặt, Thanh đã chuẩn bị sẵn Tiêu Nhàn quán rồi, bây giờ rốt cuộc đã có cơ hội dùng đến.” Khi nói những lời này, y khó có thể che giấu được sự mừng rỡ và thỏa mãn.

Tôi cũng khẽ cười. “Vương gia cũng từng nói, Thanh Lương Đài đông ấm hè mát, nếu có một ngày ta cảm thấy thời tiết quá lạnh thì cũng có thể tới chơi, lò sưởi của Vương gia luôn sẵn lòng vì ta mà xua tan cái lạnh. Tuy Vương gia có lẽ cũng mong rằng vĩnh viễn không có một ngày như thế, nhưng bây giờ người chẳng ngại băng tuyết, giúp ta giữa cơn hoạn nạn vẫn là vị Thanh Hà Vương coi lời hứa đáng giá ngàn vàng của năm xưa.”

Y cũng chu đáo, sợ tôi bất an nên chỉ bảo Thái Tần và Thái Lam đưa tôi tới đây.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ phía sau lưng, biết là Thái Tần và Thái Lam đã tới. Hai người khẽ nở nụ cười, Thái Lam nói: “Tiểu thư có hài lòng với sự bố trí trong Tiêu Nhàn quán không? Nếu hài lòng thì hôm nay có thể vào ở được rồi.”

Thái Tần lại nói thêm: “Tiêu Nhàn quán là nơi thanh nhã nhất ở Thanh Lương Đài, hơn nữa còn rất gần Lục Dã đường của Vương gia.”

Lòng tôi thầm do dự, chợt thấy Hoán Bích khẽ kéo tay áo tôi, thấp giọng khẩn cầu: “Tiểu thư, chúng ta ở lại đây được không?” Thoáng dừng một chút, nàng ta lại tiếp: “Nơi này phong cảnh đẹp, thích hợp cho tiểu thư dưỡng bệnh. Hơn nữa…” Vừa nói Hoán Bích vừa liếc mắt ra ngoài vườn mai vẻ si mê.

Tôi cười nói: “Muội thích vườn mai đó đúng không?”

Hoán Bích khẽ gật đầu. Dường như chính cái gật đầu ấy đã làm trái tim vốn đang dao động của tôi trở nên kiên định, rồi tôi trầm giọng nói: “Ta rất thích nơi này, phiền hai vị cô nương giúp ta thu dọn quần áo mang tới đây.”

Thái Tần và Thái Lam chỉ mong nghe thấy câu này, lập tức mừng rỡ rời đi.

Buổi tối hôm đó, tôi đã đến Tiêu Nhàn quán ở. Nơi này phong cảnh tao nhã, chăn đệm ấm áp, sáng sủa thông gió, vừa mở cửa sổ là có thể ngửi thấy mùi hoa mai thơm dịu, thực là một chốn thần tiên tuyệt vời.

Cứ ở như vậy được mấy ngày, tôi lại càng cảm nhận được sự chu đáo và sâu sắc của y, mỗi việc


XtGem Forum catalog