Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326484

Bình chọn: 7.00/10/648 lượt.

đừng nói là tiểu thư, cả ta cũng cảm kích muôn phần. Hy vọng sau này cô nương có thể thường xuyên xuống núi ghé thăm bọn ta, thân thể tiểu thư không được tốt, sợ là không thể lên Thanh Lương Đài được, mong cô nương lượng thứ.”

Hoán Bích vừa nói vừa gỡ viên trân châu cài trên mái tóc xuống, đặt vào lòng bàn tay Thái Lam, cười nói: “Ta và tiểu thư đều không có thứ gì quý giá trên người, viên trân châu này là vật tùy giá của tiểu thư ngày trước, về sau tặng cho ta, nay ta tặng lại cô nương, xin cô nương đừng chê.”

Thái Lam vội nói: “Sao lại vậy được, hầu hạ tiểu thư và cô nương là bổn phận của ta, ta không thể nhận thưởng của cô nương được.”

Đương lúc đưa đẩy, một làn gió lạnh đột ngột thổi vào, tôi ngoảnh đầu lại liền thấy Ôn Thực Sơ vừa vén rèm lên. Hắn mặc một chiếc áo bông màu đỏ sậm, vừa bước vào đã xoa tay không ngớt, miệng nói: “Đã thu dọn xong xuôi cả chưa? Bên ngoài hình như sắp có tuyết rơi, chúng ta mau đi thôi, chứ đợi đến lúc tuyết rơi rồi thì đường khó đi lắm!”

Hoán Bích mím môi cười, nói: “Bọn ta vừa nhắc tới đại nhân xong, nói sao đại nhân còn chưa tới để bọn ta phải đợi lâu quá. Đồ đạc đều đã chuẩn bị xong xuôi rồi, giờ có thể đi ngay.”

Đầu mũi Ôn Thực Sơ vì lạnh quá mà hơi ửng đỏ, tôi vừa thoáng liếc qua liền không khỏi cảm thấy tức cười. Ôn Thực Sơ ân cần nói: “Muội nhớ mặc nhiều áo một chút, bên ngoài lạnh lắm đấy!” Nói rồi, hắn liền mở chiếc bọc đang đeo trên người, lấy ra một chiếc áo choàng màu gỉ sắt khoác lên người tôi, lại cười tủm tỉm, nhìn tôi nói: “Khoác chiếc áo này vào, trông muội có mấy phần dáng vẻ của Chiêu Quân[3'> rồi đấy.”

[3'> Tức Vương Chiêu Quân, một trong tứ đại mỹ nhân trong lịch sử Trung Quốc – ND.

Hoán Bích hơi cau mày tỏ vẻ không vui. “Màu gỉ sắt đâu có giống Chiêu Quân chứ, Chiêu Quân khi xuất tái mặc một chiếc áo choàng màu đỏ tươi mà.”

Tôi không nói gì, cũng lười chẳng muốn nói. Kỳ thực màu gỉ sắt là thứ màu tôi ghét nhất, bởi tôi cảm thấy nó quê mùa, vô cớ khiến làn da người ta trở nên u ám, không có chút vẻ vui tươi nào. Nhưng Ôn Thực Sơ lại hay khen thứ màu này nền nã ưa nhìn, mang lại cảm giác thoải mái. Dường như trong những bức họa mà về sau Huyền Thanh đưa tới, tôi thường xuyên nhìn thấy My Trang mặc đồ màu gỉ sắt. Có điều, My Trang ăn mặc như vậy quả đúng là rất nền nã, ưa nhìn, vừa đoan trang vừa không làm mất đi nét thanh tú, so với tôi thì đẹp hơn nhiều.

Tô thấy mũi của Ôn Thực Sơ đã ửng đỏ, bên ngoài trời lại âm u, nhất định là đang giá lạnh vô cùng, phải mặc nhiều áo mới được. Thế là tôi chẳng còn tâm trạng để ý tới màu sắc hay kiểu dáng nữa, để nguyên chiếc áo choàng trên người theo Ôn Thực Sơ ra ngoài, cùng Hoán Bích leo lên chiếc xe được chuẩn bị sẵn, khởi hành rời đi.

Bên ngoài xe, gió dữ rít gào, tôi và Hoán Bích cùng ngồi trong xe nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh. Giữa sắc trời âm u, tôi đưa tay khẽ vén rèm xe, ngoảnh đầu nhìn cảnh đẹp nơi Thanh Lương Đài, lòng thầm hụt hẫng, sau này có lẽ tôi chẳng còn cơ hội quay lại đây nữa rồi. Có một số thứ, cứ ngắm nhìn từ xa vẫn dễ chấp nhận hơn. Thứ gì tôi không thể chịu đựng nhưng có thể né tránh, vậy thì cứ né tránh thì hơn.

Q.4 – Chương 23: Búp Đinh Hương

Việc tôi vội vã rời đi, Huyền Thanh nhất định đã biết, thế nhưng y lại không tới tìm tôi. Tôi cảm kích sự thấu hiểu của y, vì sự thấu hiểu ấy, dù tôi có lựa chọn giữ khoảng cách với y cũng vẫn tìm được một chút bình tĩnh, qua đó khiến trái tim đang hỗn loạn dần trở nên tê dại. Lúc tôi quay về, thiền phòng trên đỉnh Lăng Vân đã được Cận Tịch thu dọn chỉnh tề, gọn ghẽ, phía trước sân còn trồng cây trồng hoa, vui tươi đón tôi lành bệnh trở về.

Ngày tháng cứ trôi qua một cách bình lặng, nhưng trong sự bình lặng ấy, tôi ngày càng dành nhiều thời gian ngồi tựa bên bệ cửa sổ mà đờ đẫn, thường là cả một buổi sáng hoặc cả một buổi chiều. Khi tinh thần tốt hơn một chút, tôi đem những hạt giống hoa tịch nhan thu được ở Thanh Lương Đài ra gieo xuống đất một cách cẩn thận, lại nhìn những mầm non nhú dần lên.

Cận Tịch sớm chiều bầu bạn bên tôi, rốt cuộc có một hôm không kìm được mà thở dài, khẽ nói: “Sau khi từ Thanh Lương Đài dưỡng bệnh trở về, hình như nương tử đã biến thành một con người khác.

Tôi nhìn mấy búp lộc non mới nhú trên cành, cất giọng điềm nhiên nói: “Vừa ốm một trận, có lẽ ta đã gầy đi nhiều.”

Cận Tịch lẳng lặng nhìn tôi chăm chú. “Lúc ở Thanh Lương Đài có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Tôi nở một nụ cười mỏi mệt. “Cận Tịch, không có chuyện gì đâu.”

Cận Tịch nói: “Nếu thực sự không có, tại sao bây giờ Ôn đại nhân lại thường xuyên tới đây, còn Vương gia thì chẳng tới lần nào nữa?”

Đúng như lời nàng ta nói, quả thực bây giờ Ôn Thực Sơ rất hay tới thăm tôi. Hắn đưa tay bắt mạch cho tôi, miệng ôn tồn nói: “Thân thể muội đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là tinh thần còn kém lắm, nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn cho khuây khỏa nỗi lòng.”

Tôi rụt tay về, buông tay áo xuống. Hắn lẳng lặng nhìn tôi. “Hoàn muội muội, ta cứ luôn cảm thấy sau khi từ Thanh Lương Đài quay về, muội chẳng có lúc nào vui.”

Tôi ngước mắt nhìn hắn. “Việc ta không vui khôn


pacman, rainbows, and roller s