80s toys - Atari. I still have
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325042

Bình chọn: 7.00/10/504 lượt.

g lượng với Hoàng hậu về ngôi vị của các cung tần liền giao hết những việc còn lại cho tôi, thế là mỗi ngày tôi đều phải cùng Lý Trường và Cận Tịch xử lý đủ thứ vấn đề vụn vặt. Trong sự bận bịu ấy, thời gian dường như lại càng chẳng chịu nể mặt ai, trôi nhanh vô cùng.

Mãi đến tháng Tư tôi mới có dịp nghỉ ngơi một chút. Huyền Lăng vì muốn an ủi tôi phần nào nên đặc biệt cho chèo thuyền dạo chơi trên hồ Thái Dịch, nhân tiện mừng sinh nhật tôi.

Vì dịp này trong cung đang bận rộn chuẩn bị cho lễ đại hôn của Hoàng trưởng tử nên sinh nhật của tôi không tiện phô trương quá mức. Vả lại đối với một nữ tử tuổi gần ba chục mà nói, ngày sinh mỗi năm chẳng có ý nghĩa gì nhiều, chỉ lạnh lùng báo rằng nữ tử đó đã lại già thêm một tuổi.

Mà tôi lúc này chỉ đắm mình trong quãng thời gian thanh nhàn hiếm có, cảm nhận hương hoa thơm nức xung quanh, thấy ngay đến nước hồ Thái Dịch cũng trong veo và toát ra một sự ấm áp khó mà dùng lời miêu tả.

Nhân gian tháng Tư, hương thơm ngợp trời.

Tôi tựa đầu vào vai Huyền Lăng, cùng y tay nắm chặt tay, mặc cho những làn gió ấm phớt nhẹ qua mặt. Trong khoang thuyền, Hàm Nhi, Nhuận Nhi, Linh Tê và Lung Nguyệt chơi đùa với nhau vô cùng vui vẻ. Lung Nguyệt là trưởng tỷ, lúc này đang rất ra dáng dạy Linh Tê gảy đàn tỳ bà, Hàm Nhi thì đang nghịch mấy quân cờ với Nhuận Nhi, bộ dạng mười phần thích thú, ngay đến mái tóc đã rối bù cũng chẳng để tâm. Là một người mẹ, nhìn thấy khung cảnh như vậy, tôi thực thỏa mãn vô cùng.

Trên hồ gió lớn, thuyền rồng lại đi ngược gió nên khá chậm. Huyền Lăng buộc lại áo choàng cho tôi, dịu dàng nói: “Hoàn Hoàn, dường như thời gian đặc biệt hậu đãi nàng, nàng của bây giờ với mười năm trước chẳng có gì khác biệt.”

“Có thể khác biệt gì được chứ?” Tôi ghé đến bên tai y, khẽ cất tiếng rủ rỉ dịu dàng: “Bây giờ tứ lang còn chưa già, Hoàn Hoàn cũng không dám già.”

Y thổn thức nói: “Mấy năm nay trẫm luôn cảm thấy mình không còn được như trước nữa. Hoàn Hoàn, có phải trẫm đã già rồi không?” Giọng y bất giác hơi trầm xuống. “Dư Ly sắp thành thân rồi, tiền triều lại có người nhắc tới việc lập thái tử. Nghe thấy những lời đó trẫm khó chịu vô cùng, chắc bọn họ đều thấy trẫm đã già nên mới nôn nóng như thế.”

“Tứ lang.” Tôi ôn tồn an ủi. “Tứ lang đang tuổi tráng niên, việc này chẳng cần gấp quá làm gì, Hoàng trưởng tử dù có tốt đến mấy thì cũng cần rèn luyện mới được. Các vị đại nhân ở tiền triều có lẽ vì sợ tứ lang vất vả nên muốn có người phân ưu giúp tứ lang đấy thôi!”

Y bất giác nắm chặt lấy bàn tay tôi làm tôi đau nhói. “Trẫm đã xem chiếu thư mà nàng viết thay trẫm rồi, quả là không tệ. Có nàng giúp đỡ trẫm rất yên tâm.”

Tôi lộ vẻ nghiêm túc, làm bộ định quỳ xuống. “Thần thiếp không dám can dự vào việc triều chính.”

Y ôm chặt tôi vào lòng. “Đừng sợ, trẫm tự có tính toán.” Tôi khép hờ đôi mắt, được rồi, nếu y thật sự tin tưởng tôi như vậy, những năm tháng còn lại của cuộc đời có lẽ chúng tôi sẽ có thể sống nhẹ nhàng hơn một chút.

Gió lớn dần lên, trên hồ Thái Dịch có những con sóng vỗ vào mạn thuyền. Huyền Lăng dịu dàng nói: “Gió lớn rồi, chúng ta tránh vào khoang thuyền thôi.”

Tôi đang định trả lời thì chợt thấy dưới hàng liễu biếc xanh bên bờ hồ Thái Dịch có một con thuyền nhỏ đang đung đưa theo sóng, mà người trên thuyền hình như là Anh Tần, nhìn thần sắc có vẻ rất buồn bã, ủ dột. Tôi khẽ kêu lên: “Đó là Anh Tần thì phải.”

Huyền Lăng hơi nhướng mày, buồn bực nói: “Nàng ta lại phát điên gì thế chứ! Trẫm đã hai lần triệu kiến mà nàng ta đều thoái thác là thân thể không khỏe, thế mà hôm nay còn tới đây hóng gió nữa.”

Tôi thầm nghi hoặc, nhưng cũng chỉ đành dịu dàng nói: “Nhìn vẻ mặt Anh Tần thì có lẽ thân thể thật sự không thoải mái, Hoàng thượng cứ nên sai người đón nàng ta tới đây đi, chứ để nàng ta sẩy chân ngã xuống nước thì không hay đâu. Dù sao Vệ thái y cũng đang ở trên thuyền, có thể bảo y khám thử xem Anh Tần rốt cuộc bị làm sao.”

Lý Trường chèo một con thuyền nhỏ qua đón Anh Tần lên thuyền rồng. Anh Tần lúc này mặt mày tái nhợt, sau khi miễn cưỡng hành lễ thỉnh an liền ngồi im không nói năng gì. Huyền Lăng vốn không thích nhìn bộ dạng ốm yếu đầy vẻ thê lương này của Anh Tần nên chỉ hờ hững dặn dò Vệ Lâm: “Ngươi hãy bắt mạch cho Anh Tần xem nàng ta bị bệnh gì đi.”

Anh Tần bất giác co rụt người lại, thoáng lộ vẻ hoang mang. “Thần thiếp chỉ không may bị nhiễm phong hàn thôi.” Chiếc thuyền rồng không ngớt lắc lư khiến sắc mặt Anh Tần trông lại càng nhợt nhạt khó coi, nàng ta đưa tay lên giữ chặt ngực, dường như muốn ép cơn buồn nôn khó chịu trở vào trong bụng.

Huyền Lăng phất tay một cái, không nói nhiều thêm. Vệ Lâm cung kính nói: “Mời tiểu chủ!”

Anh Tần hết cách, đành đưa cánh tay gầy guộc ra để Vệ Lâm thăm mạch. Vệ Lâm khẽ đặt hai ngón tay lên cổ tay Anh Tần, sau một thoáng trầm ngâm, trên mặt chợt lộ rõ vẻ mừng vui. “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng tiểu chủ, tiểu chủ có thai rồi.”

Anh Tần ngẩn ra, dường như không thể tin nổi, cùng Huyền Lăng đồng thanh hô lên: “Thật thế ư?”

Vệ Lâm bật cười, nói: “Ắt không sai được, tiểu chủ đã có thai chừng ha