Duck hunt
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325063

Bình chọn: 8.5.00/10/506 lượt.

ông kìm được thầm kinh ngạc. Tiểu Doãn Tử dâng trà lên, nói: “Nương nương về thật đúng lúc quá, Diễm Tần tiểu chủ cũng vừa mới tới đây thôi!”

Tôi để yên cho Hoa Nghi giúp mình cởi áo ngoài ra, cười, nói: “Muội muội thực hiếm có khi nào tới đây ngồi chơi thế này.”

Nàng ta chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ nói với Tiểu Doãn Tử: “Mang một chén trà nóng lên đây, nhớ phải nóng vào đấy!”

Tiểu Doãn Tử không hiểu ý nàng ta, nhưng thấy tôi không nói gì thì chỉ đành rời đi. Thấy xung quanh đã không còn ai, Diệp Lan Y mới hờ hững nói: “Bên hồ Thái Dịch gió lớn, ta sợ trái tim nương nương bị lạnh cho nên mới phải kêu người mang trà nóng lên như thế.”

Tôi biết nàng ta muốn nói tới việc gì, bèn ngồi xuống, nói: “Cô thấy cả rồi ư?”

“Vương gia một lần cưới liền hai vợ, đã gặp Ẩn phi rồi sao có thể không gặp luôn vị Tĩnh phi kia chứ? Cái tiếng si tình nghe nói đã lâu, quả là trăm nghe không bằng một thấy.” Dứt lời lại vội vàng đưa tay lên bịt miệng. “Ta nói nhầm mất rồi, Vương gia không có người vợ nào cả, chỉ có hai nàng thiếp xinh đẹp mỹ miều bầu bạn kề bên mà thôi.”

Tôi đưa mắt liếc nàng ta. “Cô lại nấp ở đâu để xem kịch hay vậy?”

Nàng ta hơi nhếch khóe môi coi như cười mỉm. “Làm người thật vất vả, đi đâu cũng phải diễn kịch, trong cung thì lại càng có kịch hay ở khắp nơi, ta thực không tiện bước ra làm ảnh hưởng tới vở kịch giữa nương nương và Vương gia.”

“Cô không cho rằng Tĩnh phi cũng chỉ diễn kịch thôi ư?”

“Có rất nhiều việc vừa nhìn đã thấy giả dối, nhưng tình cảm của người ta thì lại rất chân thành. Nương nương mới chỉ thấy một lần thôi mà đã không thoải mái như vậy rồi, không biết sự si tình ấy ngày ngày lọt vào mắt Ẩn phi thì sẽ sao đây? Ta chỉ biết là ai ai cũng thích xem vở kịch giữa Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, xem xong thì đều thổn thức, nhưng nếu như lọt vào mắt Mã Văn Tài, hắn không nổi điên, muốn giết chết Lương Sơn Bá ngay mới là chuyện lạ.”

Tôi cúi đầu, khẽ nói: “Ngọc Ẩn chưa chắc đã là Mã Văn Tài.”

Diệp Lan Y cất giọng hờ hững: “Chớ xem nhẹ lòng đố kỵ của nữ nhân. Ta quên mất, Mã Văn Tài chưa chắc đã thật sự muốn giết Lương Sơn Bá, nhưng nữ nhân thì không cần phải nghi ngờ gì cả.” Hơi dừng một chút, nàng ta lại nói tiếp: “Sau khi thành thân, Vương gia vốn chỉ vào cung cùng Ẩn phi, bây giờ Tĩnh phi đã khỏe lại, Ẩn phi hôm nay ngoài lo liệu việc nhà ra chỉ e sẽ phải nếm thử mùi vị bị ghẻ lạnh rồi.”

“Có gì đáng kể đâu.” Tôi mỉm cười điềm đạm. “Năm xưa muội ấy đã quen thấy cảnh ta bị ghẻ lạnh rồi, ắt sẽ không sợ hãi gì cả. Xét cho cùng thì bây giờ Ngọc Ẩn và Vưu Tĩnh Nhàn cũng ngồi ngang hàng với nhau.”

“Chính vì hai người bọn họ ngồi ngang hàng với nhau, cho nên Vương gia mà đối tốt với ai hơn một chút, người kia nếu như lòng dạ hẹp hòi ắt sẽ không thể chịu đựng được.” Nàng ta khuấy nhẹ chén mật ong, khuôn mặt như cười mà chẳng phải cười in bóng vào trong chén. “Tại sao Vương gia lại cưới Chân Ngọc Ẩn, nương nương hẳn là biết rõ hơn ta. Bức tranh cắt đó cớ gì lại vô duyên vô cớ rơi ra ngoài? Vương gia vốn không phải một người không cẩn thận như thế.”

Tôi thầm khen sự thông minh cùng khả năng quan sát nhạy bén của nàng ta, thở dài than: “Ván đã đóng thuyền, Diễm Tần nên hiểu rằng thứ gì nắm trong tay mới là đáng tin cậy nhất. Vả lại ta với cô ngay từ sớm đã không có cơ hội như Ngọc Ẩn rồi. Muội ấy tuy có lòng riêng nhưng cũng không thể chê trách gì được.”

“Người không vì mình trời tru đất diệt, chỉ hy vọng Ẩn phi đừng tru diệt luôn cả lương tâm của mình.” Nàng ta cầm chén nước mật ong lên, uống một hơi cạn sạch. “Xin cáo từ, ta phải quay về nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng đây. Sau này e là còn vô số vở kịch hay khác, không thể không xem được.” Dứt lời liền tự mình rời đi, chiếc áo màu xanh lất phất tung bay trong gió, bóng lưng ngợp đầy vẻ cô đơn.

Diệp Lan Y rất cô đơn, bởi vì yêu sâu sắc, bởi vì vĩnh viễn không có được, cho nên mới cô đơn đến nhường này.

Cận Tịch thấy tôi trầm tư thì liền bước ra từ sau bức bình phong, mang tới cho tôi một đĩa mứt anh đào, cười tủm tỉm, nói: “Nương nương có biết tại sao các phi tần trong cung thích ăn đồ ngọt không?”

Tôi tiện tay cầm một quả anh đào đỏ tươi như máu lên, bỏ vào miệng. “Có lẽ là vì trong lòng đắng quá nên đành ăn đồ ngọt để bù đắp thôi.”

“Phải rồi, vậy nương nương hãy ăn nhiều một chút.” Hơi dừng một chút, nàng ta lại nói tiếp: “Lời của Diễm Tần tiểu chủ kỳ thực nương nương không cần phải để trong lòng làm gì.”

Tôi thở dài than: “Nhưng những lời đó của cô ta cũng chính là nỗi lo lắng của ta về Ngọc Ẩn. Hôm nay ta vừa gặp đã biết Vưu Tĩnh Nhàn là một nữ tử lớn lên trong sự thương yêu của cha mẹ, cô ấy thích thể hiện tình yêu của mình với Vương gia, bất kể là ở trước mặt hay sau lưng người khác, cũng bởi thế nên việc cô ta đổ bệnh vì Vương gia khi xưa mới sục sôi lên như vậy. Còn về Ngọc Ẩn, muội ấy kín đáo hơn nhiều.”

Cận Tịch mỉm cười, an ủi: “Ẩn phi là người có phúc, tất nhiên biết rõ cần phải trân trọng niềm hạnh phúc ấy. Hơn nữa trong vương phủ dù sao cũng chỉ có hai nữ nhân, cho dù Ẩn phi có vì việc Tĩnh phi chen ngang năm xưa mà tức giận thì cũ