Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325304

Bình chọn: 9.5.00/10/530 lượt.

ra, trong phen làm ăn này, chỉ e nương nương đã phải chịu thua thiệt rồi.”

Hoàng hậu mỉm cười hờ hững, đưa tay chỉnh lại vạt áo một chút. “Bản cung không phải là người làm ăn, không biết cách buôn bán, do đó cũng không rõ thế nào là thua thiệt, thế nào là có lời. Nhưng Thục phi cần phải hiểu rõ, sống trên đời chớ nên vì mấy việc nhất thời mà đắc ý quá, bởi biến số luôn tồn tại ở khắp nơi, đặc là biệt là trong chốn hậu cung này, mà thời gian về sau thì vẫn còn dài lắm.”

Tôi cười tươi, khom người hành lễ. “Hoàng hậu dạy dỗ rất phải, do đó không gặp gỡ Hoàng hậu một phen thì thần thiếp làm sao mà yên tâm đi ngủ được. Đúng như nương nương đã nói, thời gian về sau vẫn còn rất dài, vậy thần thiếp hôm nay xin được cáo lui trước, sau này sẽ lại tới thỉnh an nương nương.” Dứt lời, tôi liền ung dung cất bước rời đi.

Nhưng vừa đi được mấy bước, tôi chợt nghe sau lưng vang lên một tiếng gọi nặng nề: “Hoàn Hoàn.” Tiếng gọi ấy lạnh lùng vô hạn, dường như chất chứa rất nhiều nỗi oán hận bên trong, tất cả đều tập trung vào hai chữ ngắn ngủi.

Tuy bây giờ đang là mùa hè nhưng tôi vẫn bị sự lạnh lùng trong tiếng gọi ấy làm cho phải rùng mình một cái, tuy biết rõ người nàng ta gọi chưa chắc đã là mình nhưng vẫn không kìm được dừng chân lại, lộ vẻ trù trừ.

Hoàng hậu cất tiếng cười sắc như dao, nói gằn từng từ: “Bao nhiêu năm nay, cô cho rằng hai tiếng “Hoàn Hoàn” ấy là gọi cô sao?”

Tôi chẳng hề động đậy, chỉ cụp mắt nhìn những đường hoa văn nơi váy của mình, thấy những sợi chỉ trên đó dày đặc biết bao. Chúng tựa như đang quấn chặt lấy trái tim tôi, càng lúc càng chặt, cuối cùng khiến tim tôi trở nên tê dại, trong sự tê dại lại sinh ra những tia lạnh lẽo tột cùng.

Tôi xoay người lại, đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Hoàng hậu chăm chú, bên khóe môi dần xuất hiện một nụ cười ngọt ngào và dịu dàng vô hạn. “Ta biết chứ!”

Nàng ta khẽ cười lạnh lùng. “Cô quả nhiên biết rõ.”

“Đó không phải là ta, cũng không phải là cô. Trong chốn hậu cung này, trước giờ chưa từng có ai khác, chỉ có một mình cô ta thôi. Trong lòng y cũng là như thế, và mãi mãi sẽ là như thế, không bao giờ thay đổi.” Giọng của tôi không lớn, thế nhưng lại đủ để Hoàng hậu có thể nghe thấy rõ ràng từng lời. Hoàng hậu không kìm được rùng mình một cái, cố giữ bình tĩnh, nói: “Bản cung không giống với các cô, bản cung là hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ!”

“Hoàng hậu thì sao chứ? Mẫu nghi thiên hạ thì sao chứ? Trong chốn hậu cung này, tất cả nữ nhân đều phải tranh đấu với nhau, dùng tâm cơ để tranh đấu, dùng thời gian để tranh đấu, thậm chí là dùng tính mạng để tranh đấu, không có ai là ngoại lệ. Cô cho rằng chúng ta có thể thắng được sao? Nhầm rồi, tất cả mọi người đều sẽ thua thôi, chẳng có chút cơ hội thắng nào cả. Dù chúng ta có tranh đấu quyết liệt đến thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ thắng được những người sống mà thôi, làm sao mà đấu lại người đã chết, do đó chúng ta vĩnh viễn không phải là đối thủ của Thuần Nguyên Hoàng hậu.” Nụ cười bên khóe môi tôi trở nên cứng đờ, hệt như một bông hoa úa tàn giữa gió thu. “Kỳ thực đạo lý này Hoàng hậu còn hiểu rõ hơn ta, tội gì phải dối mình dối người thêm nữa.”

Hoàng hậu giống như đã bị rút cạn sức lực toàn thân, cơ thể trở nên mềm nhũn, cứ thế ngồi đờ đẫn trên chiếc sạp quý phi.

Tôi nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu. “Ta rất giống cô ta sao?”

Ánh mắt nàng ta tức thì trở nên lạnh giá như băng sương tháng Chạp, dường như muốn khiến tôi đông cứng lại. Tôi và nàng ta, hai nữ nhân hiển hách nhất trong hậu cung Đại Chu rộng lớn, cứ thế nhìn vào nhau suốt một hồi lâu, cuối cùng nàng ta khẽ lắc đầu. “Hai người không hề giống nhau, có điều chỉ cần cô đứng đó là liền khiến người ta liên tưởng đến cô ta.”

Tôi gượng cười buồn bã. “Nhưng, ta không phải là cô ta.”

Hoàng hậu khẽ gật đầu, chiếc vòng vàng đeo trên cổ tay phản chiếu ra muôn vàn tia lạnh lẽo dưới ánh trăng. Nàng ta thoáng lộ vẻ mỏi mệt, xoay người quay lưng về phía tôi, hờ hững nói: “Bản cung phải ngủ rồi, nếu không ngủ đủ giấc mỗi đêm thì làm gì có tinh thần mà ngày ngày nhìn Thục phi cười tươi như hoa nở chứ!”

Suốt mấy ngày liền, Huyền Lăng thưởng cho tôi rất nhiều thứ kỳ trân dị bảo để lấy lòng, đã thế hôm nào cũng bảy, tám bận phái Lý Trường tới hỏi thăm tình hình sức khỏe của tôi. Tôi lần nào cũng chỉ hờ hững ứng phó, chẳng để tâm tới y lắm. Lý Trường rốt cuộc không chịu được phải cất tiếng van nài: “Nương nương hãy coi như thương lấy nô tài đi mà! Nô tài còn có việc khác phải làm, thế mà hôm nào cũng liên tục bị Hoàng thượng phái tới đây, quả thực là không chịu nổi nữa rồi.”

Tôi chậm rãi xúc từng thìa tổ yến lên ăn, tới khi ăn xong mới cười, nói: “Lời này ngươi nên về nói với Hoàng thượng ấy. Bản cung cũng đâu muốn một ngày bảy, tám bận nhìn cái bộ dạng cau có, sầu khổ này của ngươi.”

“Nô tài đâu dám chứ!” Lý Trường khẩn khoản van nài. “Nương nương cứ né tránh không chịu gặp Hoàng thượng, thế là mỗi lần nhìn thấy nô tài, Hoàng thượng đều hỏi han đủ điều.”

“Vậy ngươi hãy đi bẩm với Hoàng thượng là không cần phải tốn công ban thưởng nhiều đồ như thế làm gì, bản cung c


XtGem Forum catalog