
n Quý phi suy nghĩ một chút rồi thấp giọng nói: “Năm xưa khi mang thai lần đầu, Thuần Nguyên Hoàng hậu cũng thường xuyên cảm thấy khó chịu. Nữ nhân sinh nở giống như phải đi dạo một vòng qua Quỷ môn quan vậy, Thuần Nguyên Hoàng hậu khi đó dù hết sức cẩn thận nhưng đến cuối cùng vẫn không giữ được cả mẹ lẫn con, có lẽ tại trong cung xảy ra quá nhiều việc thất đức cho nên trẻ con mới khó nuôi như thế. Quãng thời gian trước muội lại phải trải qua nhiều chuyện không vui, vẫn cứ nên chú ý giữ gìn một chút thì hơn.”
Tôi đang định hỏi Đoan Quý phi xem năm xưa Thuần Nguyên Hoàng hậu đã dưỡng thai thế nào, chợt thấy Linh Tê trượt từ trên đùi Đức phi xuống, kéo tay tôi, cất tiếng cười vang trong trẻo: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ đuổi theo tỷ tỷ kìa!”
Mọi người cùng nhìn theo hướng ngón tay con bé chỉ, chỉ thấy Lung Nguyệt đang cầm trong tay một miếng hình xếp màu đỏ chạy phía trước, đồng thời không quên đắc ý cười, nói: “Mất miếng này rồi thì con thỏ của Ôn Nghi tỷ tỷ sẽ là con thỏ không tai.”
Ôn Nghi một mặt nôn nóng muốn giành lại miếng hình xếp, một mặt lại lo Lung Nguyệt bị ngã, chỉ đành xách váy đuổi theo phía sau. “Oản Oản, muội chạy chậm thôi…”
Linh Tê thấy hai vị tỷ tỷ đuổi theo nhau như thế thì cảm thấy hết sức náo nhiệt, không ngớt cười vang vui vẻ, nói: “Tỷ tỷ đuổi theo tỷ tỷ, tỷ tỷ đuổi theo tỷ tỷ.”
Nghe thấy những tiếng nói cười ấy của Linh Tê, trong đầu tôi như lóe lên một tia chớp sáng lòa, làm tôi đầu choáng mắt hoa. Ca ca từng nói lại với tôi câu nói cuối cùng lúc sinh tiền của An Ly Dung, “Hoàng hậu, giết chết Hoàng hậu”. Rốt cuộc là An Ly Dung căm hận Hoàng hậu tới tột cùng hay là nàng ta muốn thông qua ca ca để nói với tôi một bí mật kinh người đây?
Tôi nhất thời chẳng thể đoán được ý tứ thật sự của nàng ta, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Hoàng hậu, giết chết Hoàng hậu.”
Lúc này chỉ có Đoan Quý phi và Đức phi ở bên cạnh tôi, Đức phi nghe thế liền vội vàng đưa tay bịt miệng tôi lại, khẽ nói: “Cho dù muội có căm hận Hoàng hậu đến mấy thì cũng đừng nói những lời này ra ngoài miệng chứ, không muốn sống nữa sao?”
Đoan Quý phi ở xa hơn một chút, nghe không rõ lắm, bèn ngoảnh đầu qua hỏi bằng giọng nghi hoặc: “Muội nói là ai giết chết ai cơ?”
Nghe Đoan Quý phi hỏi vậy, làn sương dày đặc trong lòng tôi bất giác tan bớt mấy phần, rồi tôi khẽ nói: “Hoàng hậu giết chết Hoàng hậu.”
Đoan Quý phi vốn vào cung sớm nhất, bụng dạ rất sâu, mừng giận không bao giờ để lộ ra ngoài mặt, thế nhưng lúc này nghe thấy thế, hai bờ má đều không kìm được trở nên trắng bệch, đột ngột đứng dậy nói: “Hoàng hậu?” Đoan Quý phi đứng dậy vội quá, chiếc bộ dao đính trân châu trên đầu không ngớt đung đưa làm phát ra những tiếng tinh tang nhè nhẹ. “Muội đã biết được điều gì đó rồi phải không?”
Màn đêm dần buông xuống, tôi khoác áo đứng dậy, cùng Đoan Quý phi sánh vai đi vào nội điện. Đức phi rất ít khi thấy tôi và Đoan Quý phi lộ ra thần sắc kỳ dị như vậy, vội vàng dặn dò Bình Nương và Chung Nương trông chừng mấy đứa bé cẩn thận, sau đó lặng lẽ đi vào theo. Tôi bước tới bên chiếc bàn tròn đóng bằng gỗ sưa, thắp một ngọn nến Hà Dương lên, những tia sáng màu vàng cam dìu dịu tức thì tỏa ra tứ phía. Tôi và Đoan Quý phi đưa mắt nhìn nhau một lát, rồi tôi khẽ thở dài than: “Không phải muội ăn nói bừa bãi đâu, câu nói vừa rồi là lời cuối cùng của An Ly Dung lúc sinh tiền.” Tôi không muốn để Đoan Quý phi biết về cuộc gặp gỡ giữa ca ca và An Ly Dung, bèn nói: “Trước khi tự vẫn, An Ly Dung từng nhờ người nói lại lời này với muội. Trước đây muội cứ luôn cho là cô ta căm hận Hoàng hậu quá, muốn nhờ muội giết Hoàng hậu giúp cô ta.”
Hai mắt Đoan Quý phi sáng rực, nàng ta chậm rãi nói: “Với tâm cơ của cô ta, nếu thật sự căm hận thì hoàn toàn có thể tự mình ra tay, chẳng cần đợi tới lúc sắp chết mới nhờ cậy muội như thế.”
“Muội lúc trước vốn không để tâm tới câu nói đó lắm, mãi tới vừa rồi khi nghe thấy mấy lời kia của Linh Tê mới đột nhiên nghĩ ra điều mấu chốt… Hóa ra bên trong đó còn có một tầng ý tứ khác.” Tôi nhìn Đoan Quý phi chăm chú. “Nhìn vẻ mặt của tỷ tỷ vừa nãy, hình như đã có phán đoán này từ sớm rồi.”
Tôi tuy không biết về mối quan hệ giữa Đoan Quý phi và Thuần Nguyên Hoàng hậu khi xưa, thế nhưng tài gảy tỳ bà của Đoan Quý phi hoàn toàn là do Thuần Nguyên Hoàng hậu truyền dạy, chắc hẳn tình cảm giữa họ không tệ chút nào. Đoan Quý phi hình như đang đắm chìm vào dòng hồi ức xưa cũ, không nghe thấy câu hỏi của tôi, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Khi đó ta vẫn còn trẻ, thành ra có chút ngây thơ. Từ hồi mười mấy tuổi ta đã được Thái hậu nuôi dưỡng bên cạnh rồi, chính là phi tần vào cung hầu hạ Hoàng thượng sớm nhất. Tuy là con nhà tướng nhưng ta vẫn luôn hiểu rõ, cả đời này ta chỉ có thể làm phi tần của Hoàng thượng mà thôi, tuyệt đối không có cơ hội ngồi lên ngôi hậu, do đó ta không suy nghĩ gì nhiều, sau khi được sắc phong làm Đoan Quý tần thì chỉ một lòng hầu hạ Hoàng thượng và Thái hậu. Trong gia tộc của Thái hậu có hai nữ tử tuổi tác xấp xỉ với ta, một người là Chu Nhu Tắc con dòng đích, một người là Chu Nghi Tu con dòng thứ. Trước khi vào cung thì Thuần Nguyên H