
ung Nhi làm sao mà quên biểu ca được.”
Vệ Lâm lúc này đã bắt mạch cho Huyền Lăng xong, bèn bẩm: “Hoàng thượng vẫn rất an khang, có điều không nên lao lực quá, năm nay trời lạnh, nếu thức khuya nhiều sẽ rất không tốt cho sức khỏe. Vi thần bây giờ sẽ kê cho Hoàng thượng mấy đơn thuốc tẩm bổ, Hoàng thượng cứ uống đúng giờ là được.”
Huyền Lăng gật đầu, nói: “Ôn Thực Sơ không thường xuyên ở trong cung, y thuật của ngươi cũng coi như là không tệ.”
Vệ Lâm khom người, cung kính nói: “Đa tạ Hoàng thượng khen ngợi.” Sau đó lại ngoảnh đầu qua cười tủm tỉm nói với Hồ Uẩn Dung. “Vi thần có mấy lời này muốn nói, chẳng biết nương nương có muốn nghe không?”
Hồ Uẩn Dung mặt đầy nét cười, tay thì mân mê viên bảo thạch màu đỏ tươi đính trên hộ giáp, vừa nhìn y vừa nói: “Biểu ca cũng vừa khen là y thuật của ngươi không tệ rồi, ngươi muốn nói gì thì cứ việc nói đi.”
Vệ Lâm cung tay nói: “Vừa rồi nương nương nói tới việc dùng lá chuối tây để lót lồng hấp, vi thần chợt nhớ tới việc này, ai ai cũng cho rằng lá chuối tây chỉ dùng để ngắm được thôi, kỳ thực dùng làm thuốc cũng rất tốt. Lá chuối tây có vị ngọt, mát, tính hàn, trong sách Bản thảo có ghi lại rằng dùng lá chuối tây có thể thanh nhiệt giải độc, chữa bệnh nóng trong tim, gan, ngoài ra nó còn rất hữu hiệu với những chứng bệnh phù nề nữa.”
Huyền Lăng lộ vẻ trầm tư. “Thuần Nguyên vốn thuộc tạng người nóng, chứng tỏ sáng kiến độc đáo kia còn có thể giúp cho việc dưỡng sinh nữa, đúng là rất tốt.”
Vệ Lâm cười trừ, nói: “Hoàng thượng nói rất phải, có điều lá chuối tây vốn tính hàn, thường ngày dùng một ít thì không sao, nhưng thai phụ thì không thể tùy tiện đụng vào được, bởi vì lá chuối tây cũng có công hiệu phá ứ tiêu thũng tương tự như đào nhân, hồng hoa, tuy hiệu quả không rõ rệt như hồng hoa nhưng nếu đem đi lót lồng hấp thì các chất nó tiết ra sẽ ngấm từ từ vào đồ ăn, thời gian lâu dần ắt sẽ làm hại đến thân thể.”
Hồ Uẩn Dung bất giác cả kinh, lập tức nghiêm mặt quát: “Hoàng thượng mới khen ngươi có một câu thôi mà ngươi đã nói lời dọa dẫm rồi. Chỉ là lá chuối tây mà thôi, nếu thật sự có độc thì Thuần Nguyên Hoàng hậu làm sao dám ăn chứ?”
Vệ Lâm vội vàng khom người, nói: “Phu nhân xin chớ nên tức giận, vi thần chỉ nói là thai phụ không nên tùy tiện dùng mà thôi. Kinh sư vốn là vùng lạnh, mọi người ít khi đụng tới lá chuối tây, do đó bình thường ngay cả thầy thuốc cũng không biết tới dược tính của nó. Còn vi thần hồi trẻ từng đi du ngoạn miền Nam nóng bức, thấy cư dân đương địa đa phần đều biết việc này, quả thực không phải là nói lời dọa dẫm đâu.”
Hồ Uẩn Dung hơi sững người, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt không sao giấu được, thấp giọng hô lên: “Biểu ca, Vệ thái y nói thai phụ không được tùy tiện dùng lá chuối tây, nhưng Quỳnh La vốn hầu hạ việc ăn uống của Thuần Nguyên Hoàng hậu trong khi mang thai, như thế rõ ràng là…” Sắc mặt nàng ta càng lúc càng tái, cuối cùng trở nên nhợt nhạt như những bông tuyết còn sót lại bên ngoài cửa sổ. “Thần thiếp từng nghe mẫu thân kể lại trong cung có lời đồn là vị Hoàng tử mà Thuần Nguyên Hoàng hậu sinh ra còn chưa ra đời thì đã tắt thở rồi, hơn nữa trên người còn có những đốm màu xanh, mà năm xưa Quý phi vốn hầu hạ kề bên Hoàng hậu, hình như ngay đến nàng ta cũng có nhìn thấy đấy.”
Q.8 – Chương 7: Chương 04 – Phần 02
Lúc này thời tiết vẫn còn giá lạnh, thêm vào đó bên ngoài trời lại đổ mưa rả rích, Huyền Lăng sớm đã khoác lên người một chiếc áo gấm màu đen viền trắng rất dày, ngọn nến cắm trên chiếc giá nạm vàng hình rồng cuộn vẫn cháy đều đều trong chiếc chụp đèn làm bằng vải lụa, những tia sáng dìu dịu màu vàng cam khi chiếu lên chiếc áo của y lại làm toát ra một vẻ thê lương khó mà miêu tả bằng lời. Đôi hàng lông mày của y nhíu chặt lại, dường như không cách nào chịu đựng được nỗi đau khổ khi phải nhớ về những chuyện ngày xưa, miệng thì khẽ cất tiếng lẩm bẩm như đang nói lời mê sảng: “Đứa bé đó vừa sinh ra thì đã chết rồi, toàn thân đều lạnh băng, hơn nữa còn có rất nhiều đốm xanh trên người, rất đáng thương. Khi đó nó nằm trong lòng trẫm, chẳng thở được chút nào, lạnh như một khối băng vậy, dù trẫm có ôm thế nào nó cũng không ấm lên được. Thái y nói với trẫm là nó khi còn ở trong bụng mẹ đã yếu ớt rồi, sau đó lại phải chịu mấy phen kinh hãi, do đó đã qua đời từ trong bụng mẹ. Những phen kinh hãi mà nó phải chịu đều là do Đức phi Cam thị và Hiền phi Miêu thị nhòm ngó ngôi hậu mà ra, bằng không Thuần Nguyên đã có thể yên tâm dưỡng thai rồi. Đứa bé đó thật đáng thương biết mấy…”
“Hoàng thượng xin hãy bớt đau thương.” Tôi dịu dàng nói. “Chuyện dù sao cũng đã qua rồi, Hoàng thượng đừng để trong lòng, không tốt cho long thể đâu.” Tôi nháy mắt ra hiệu một cái, Cận Tịch hiểu ý, bèn bưng tới một chén trà hạnh nhân đã được chuẩn bị sẵn. Tôi ôn tồn nói tiếp: “Đồ ngọt có thể làm tâm thần thư thái, Hoàng thượng hãy uống một ngụm đi.”
Huyền Lăng nhìn thấy chén trà hạnh nhân đó, sắc mặt lại càng u uất bi thương. “Trà hạnh nhân này cũng là thứ mà Thuần Nguyên rất thích khi còn tại thế.”
Cận Tịch sợ Huyền Lăng thương tâm, vội nói: “Trà