Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325760

Bình chọn: 9.00/10/576 lượt.

hi chiếu qua ô cửa sổ của Di Ninh cung liền in lên mặt đất cái bóng của những bông hoa được điêu khắc trên cửa sổ.

“Khốn kiếp!” Thái hậu đưa mắt liếc tôi, nói. “Thục phi, ai gia xưa nay vẫn luôn đặc biệt thương yêu ngươi, nhưng cứ nhìn tình hình bây giờ mà xét, ngươi coi sự thương yêu ấy của ai gia thành ra cái gì rồi?”

Thái hậu xưa nay vẫn luôn xem trọng tôi, lại vì tôi đã sinh được một hoàng tử và hai công chúa nên có nói gì thì cũng khách sáo vô cùng, dù là sau khi Hoàng hậu bị cấm túc và tôi được trao quyền quản lý lục cung thì bà ta cũng chưa từng mặt nặng mày nhẹ với tôi như thế.

Tôi hết sức sợ hãi, vội vàng quỳ xuống, nói: “Thần thiếp không rõ mình sai ở chỗ nào mà lại khiến Thái hậu tức giận như vậy, mong Thái hậu chỉ rõ.”

Thái hậu không kêu tôi đứng dậy, chỉ nói: “Ngươi xưa nay vẫn luôn thông minh lanh lợi, ai gia cũng thích cái sự thông minh lanh lợi ấy của ngươi, có điều ngươi chớ nên thông minh quá.” Bà ta thở ra một hơi rồi nói tiếp: “Thị nữ của ngươi là Hoán Bích được đưa tên vào tộc phổ rồi gả cho lục Vương gia làm trắc phi, ấu muội của ngươi Ngọc Nhiêu thì được gả cho cửu Vương gia làm chính phi, cả nhà đã vinh hiển tột cùng, thế mà ngươi còn chưa biết đủ, đi xúi giục huynh trưởng cám dỗ Tuệ Sinh. Tuệ Sinh còn nhỏ chưa biết gì, ngây thơ hết mực, chẳng rõ huynh trưởng của ngươi đã dùng thủ đoạn gì mà khiến nó cứ nhất quyết đòi được gả cho y…” Bà ta không nói tiếp nữa, chỉ giận dữ nhìn tôi.

Tôi vốn còn bình thản lắng nghe, nhưng khi thấy Thái hậu nhục mạ ca ca thì đầu óc như nổ “uỳnh” một tiếng, máu nóng bất giác xộc thẳng lên đầu.

Tôi còn chưa nói gì thì Chân Ninh Trưởng công chúa đã lên tiếng, trên khuôn mặt vốn luôn ôn hòa tràn ngập nét sầu. “Đứa bé đó cứ như bị trúng tà vậy, mấy hôm trước, sau khi đi thả diều về thì tâm sự trùng trùng không thích nói năng, ta cũng chẳng hỏi ra được điều gì. Ai ngờ đêm hôm trước, nó đột nhiên chạy tới cầu xin mẫu hậu, nói là muốn được ban hôn. Tuệ Sinh sau khi vào kinh thì chưa quen nam tử nào cả, ta cứ ngỡ là nó hồi tâm chuyển ý nhìn trúng vị trạng nguyên hoặc là thám hoa hôm đó, nào ngờ nó lại muốn được gả cho huynh trưởng của Thục phi.” Nàng ta điều chỉnh lại hơi thở rồi mới chậm rãi nói tiếp: “Mẫu hậu khi đó tức giận vô cùng, lập tức cự tuyệt. Ta nghe mẫu hậu kể thì mới hay, huynh trưởng của Thục phi đã hơn ba mươi tuổi rồi, còn từng cưới vợ sinh con, nếu gả Tuệ Sinh cho y thì há chẳng phải là… há chẳng phải là…”

Mái tóc bạc phơ của Thái hậu hơi rối, chỉ được cố định bằng một cây trâm vàng, bà ta trầm giọng nói: “Lý nào lại có chuyện Quận chúa đi làm thiếp của người ta chứ? Đúng là chuyện nực cười!”

Trong chiếc chén sứ trắng ngần, nước trà xanh biếc như màu lá mùa xuân, hương trà tỏa ra vương vất, thế nhưng bàn tay cầm chén trà của Chân Ninh Trưởng công chúa thì lại hơi run rẩy. “Tuệ Sinh từ nhỏ đã rất có chủ kiến, thấy mẫu hậu không đồng ý thì cũng không tranh cãi gì, chỉ là hai ngày nay ăn uống ít hơn hẳn, mỗi ngày đều ủ dột không vui, người cũng tiều tụy đi nhiều. Ta thân là người làm mẹ… Thục phi cũng là người làm mẹ, hẳn hiểu được lòng ta bây giờ.”

Thái hậu còn chưa bớt giận, cất giọng hờ hững: “Chân Hành quả là có phúc! Thục phi bụng dạ quả là thâm sâu! Nhà họ Chân quả là vinh hiển quá chừng! Nếu huynh trưởng của ngươi thành thân với Tuệ Sinh, như thế cả nhà ngươi đều có quan hệ sâu sắc với hoàng tộc, chẳng lẽ bây giờ ngươi đang nhòm ngó bảo tọa hoàng hậu đấy ư?”

“Thái hậu bớt giận!” Nghe thấy những lời đó, tôi liền dằn lòng lại, ngẩng lên nói. “Thái hậu nói rất đúng, cuộc hôn nhân này có vấn đề, không chỉ Thái hậu không vừa lòng, ngay cả thần thiếp cũng phản đối. Thần thiếp nghĩ như vậy không phải là vì muốn xóa mối hiềm nghi nhòm ngó bảo tọa hoàng hậu mà Thái hậu vừa nói tới, kỳ thực ngay từ đầu thần thiếp đã không tán thành chuyện này. Thái hậu thử nghĩ mà xem, xét về bối phận thần thiếp là cữu mẫu của Quận chúa, ca ca của thần thiếp hẳn nhiên cũng thuộc hàng bề trên của Quận chúa, như thế sau khi Quận chúa được gả cho ca ca của thần thiếp thì thần thiếp biết phải xưng hô ra sao đây, cuộc hôn nhân này rõ ràng là một sự loạn luân trái lẽ cương thường. Hơn nữa sau khi thê tử là Tiết thị qua đời, ca ca của thần thiếp không hề có ý tục huyền, do đó Thái hậu không cần suy nghĩ nhiều làm gì cả, cứ nên bảo trọng phượng thể thì hơn.”

Thái hậu lạnh lùng nhìn tôi. “Thục phi, ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”

Tôi cúi đầu thưa: “Việc này kỳ thực Quận chúa chỉ nói với Thái hậu thôi, còn gia huynh mấy hôm trước mới gặp Quận chúa lần đầu, khi đó thần thiếp cùng Đức phi và hai vị Công chúa lại đều ở bên, huynh ấy làm sao mà cám dỗ Quận chúa được? Do đó gia huynh đến giờ có lẽ còn chưa hay biết việc này, bất kể Thái hậu có phản đối thế nào thì thần thiếp cũng đều không có dị nghị gì.” Lúc này Thái hậu lặng im không nói gì thêm. Tôi cố kìm nén cơn tức giận trong lòng, xin phép cáo lui.

Hai ngày sau, Chân Ninh Trưởng công chúa tới Nhu Nghi điện gặp tôi, trên mặt tràn đầy vẻ ưu sầu lo lắng. “Tuệ Sinh vẫn cố chấp lắm.” Rồi nàng ta lại khẽ gượng cười. “Đ


Disneyland 1972 Love the old s