XtGem Forum catalog
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324012

Bình chọn: 7.5.00/10/401 lượt.

h cảm làm vướng bận, tâm bất do kỷ đó thôi.”

Tôi thầm thở dài một hơi, tâm tư bất giác lại càng nặng thêm mấy phần.

Đợi khi nghi lễ xong xuôi, các phi tần theo lệ đều phải tới Yến Hy điện chúc mừng Hồ Uẩn Dung. Suốt nửa ngày trời, hậu cung đều vô cùng náo nhiệt, tôi đặc biệt đợi lúc mọi người đã rời khỏi Yến Hy điện hết mới dắt theo Cận Tịch tới chúc mừng.

Hồ Uẩn Dung lúc này đang đứng dưới mái hiên nhìn cung nữ thả diều, thấy tôi tới thì bèn vẫy tay cười, nói: “Thần thiếp ngỡ là Thục phi nương nương không chịu nể mặt, ai ai cũng tới mà duy chỉ mình nương nương không tới, đang định qua bên đó thỉnh tội đây này.”

“Muội muội nói đùa rồi.” Tôi bước đến nắm lấy bàn tay nàng ta. “Muội trước giờ vẫn luôn gần gũi với Đức phi tỷ tỷ, cũng phải thông cảm cho ta một chút, bây giờ Dư Nhuận đang ở trong cung của ta, ta nhất định phải vạn phần cẩn thận mới được, bằng không thực là có lỗi với tỷ ấy.” Hồ Uẩn Dung nghe thế liền khẽ gật đầu. “Nghe nói tứ điện hạ bây giờ đã khỏe mạnh hơn lúc mới sinh nhiều rồi, đều là nhờ công của Thục phi cả.”

Tôi quan sát bộ cung trang rực rỡ trên người nàng ta, khẽ cười, nói: “Lần này muội được phong làm Mẫn Phi, ta cũng muốn tới sớm để chúc mừng muội lắm chứ, chỉ là vừa rồi chỗ muội nhất định là đông người náo nhiệt, ta muốn tâm sự đôi câu lại sợ muội muội không có thời gian để nghe. Ta thực tình đầy lòng thương muội muội mà không dám nói, thứ nhất là sợ muội muội chẳng thèm, vì muội vốn là người được Thái hậu và Hoàng thượng thương yêu nhất rồi; thứ hai là ta cũng sợ có người nói bậy sau lưng là ta thiên vị, chỉ biết nương theo ý của Thái hậu và Hoàng thượng mà tới bợ đỡ muội muội, thành ra một phen chân tâm chẳng dám bộc lộ ra ngoài.”

Hồ Uẩn Dung cùng ngồi xuống với tôi, lại cười tủm tỉm kêu thị nữ pha trà dâng lên, nói: “Sau chuyện ngày hôm đó, nếu muội còn không rõ tỷ tỷ thật lòng thương muội thì thực là chẳng biết tốt xấu gì. Ai mà ngờ nổi vị biểu tỷ đó của muội lại chẳng thương muội được như tỷ tỷ, còn bày kế hãm hại muội nữa, thực là đáng buồn.” Nói rồi nàng ta nắm lấy bàn tay tôi, nở một nụ cười đầy ý vị. “Ngày tháng trong cung còn dài, sau này muội còn phải nhờ cậy vào tỷ tỷ nhiều lắm.”

Tôi khẽ cười, nói: “Muội muội thông minh, mẫn tiệp, Hoàng thượng đã đặc biệt vì thế mà đổi phong hiệu cho muội, niềm vinh hạnh như thế trong cung thực là chẳng có ai hơn. Ta sau này còn mong được muội muội giúp đỡ ấy chứ, bằng không một mình quản lý lục cung thì thực là nhạt nhẽo lắm.” Sau đó lại khẽ cất tiếng thở dài. “Nếu muội muội sớm ngày trở thành quý phi, ta hẳn sẽ có thể buông bỏ gánh nặng đang mang hiện giờ, việc chăm sóc mấy đứa bé dù sao cũng quan trọng hơn.”

“Tỷ tỷ nói đùa rồi.” Mẫn Phi nở nụ cười mỉm, cặp mắt lóng lánh đung đưa. “Muội đâu có xứng làm quý phi, ngay đến Hoàng hậu biểu tỷ cũng cảm thấy muội chẳng có tài cán gì, chỉ có thể dừng lại ở ngôi phi này thôi. Tỷ tỷ nói Hoàng thượng đổi phong hiệu của muội là niềm vinh hạnh lớn lao, nhưng muội thực sự thích chữ xương kia hơn nhiều.”

Tôi cười tủm tỉm, nói: “Chữ xương đó của muội muội tất nhiên là rất tốt, nhưng thần điểu Phát Minh thoạt nhìn thật quá giống phượng hoàng, khó tránh khỏi có người nảy lòng ngờ vực.”

“Ồ?” Nàng ta tươi cười rạng rỡ, đưa tay chỉnh lại chiếc bộ dao đính hồng ngọc cài trên đầu. “Trong lòng tỷ tỷ chẳng lẽ không có một chút nghi ngờ nào ư?”

Tôi cười nhạt, nói: “Sao có thể chứ! Muội muội hẳn cũng biết bây giờ cha ta vẫn còn là tội thần ở mãi đất Xuyên Thục, gia thế thấp kém, được Hoàng thượng thương yêu cho làm thục phi thế này đã là may mắn lắm rồi, lúc nào cũng phải cố gắng giữ mối thiện duyên, đâu có dám nghi ngờ gì muội muội. Hơn nữa hôm đó ta bị Quản thị vu cáo, muội muội còn đứng ra nói giúp cho mấy lần, trong lòng ta đến bây giờ vẫn luôn ghi nhớ kĩ.”

Hồ Uẩn Dung lén thở phào một hơi, sau đó mới chậm rãi cười, nói: “Ngày đó cung nữ của An thị làm kinh động tới Đức phi tỷ tỷ, vì thế mới khiến Đức phi tỷ tỷ chịu cơn kinh hãi bên ngoài Chiêu Dương điện, cuối cùng thì khó đẻ. Nghe nói vì việc này mà tỷ tỷ từng tát con tiện nhân An thị đó một cái ở Đường Lê cung, đúng không?”

Tôi khẽ nhấp một ngụm trà, nói: “Khi đó ta quả thực có phần nôn nóng quá, cũng bởi toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Đức phi tỷ tỷ cả.”

“Việc này không thể trách tỷ tỷ được. Tỷ tỷ cứ nhìn cái bộ dạng đốn mạt của cô ta thường ngày mà xem, thực là đáng khinh quá mức, nếu đổi lại là muội thì không chỉ đơn giản là một cái tát thế thôi đâu.” Nàng ta thoáng lộ vẻ đắc ý. “Từ sau khi Đức phi qua đời, Hoàng hậu đối đãi với cô ta cũng kém ngày xưa nhiều rồi.”

Tôi mỉm cười khe khẽ, sai Cận Tịch mở hộp quà mang theo ra, bên trong là một cây tuyết sâm rất lớn, áng chừng phải to ngang cổ tay của một nữ tử. “Vừa rồi đông người không tiện, cây tuyết sâm ngàn năm này là để cho muội muội bồi bổ thân thể. Mong là muội muội có thể sớm ngày sinh hạ hoàng tử cho Hoàng thượng, đến khi đó ta sẽ lại tới đây chúc mừng Mẫn Quý phi.”

Ánh mắt Hồ Uẩn Dung bất giác trở nên ảm đạm, ngay sau đó đã lại nở nụ cười tươi. “Đa tạ tỷ tỷ.” Rồi nàng ta khẽ thở d