Old school Swatch Watches
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324023

Bình chọn: 8.5.00/10/402 lượt.

ỏe không tiện xuất hành, thần thiếp thì có mấy đứa nhỏ ở bên nên muốn mang cả đi cũng khó, chỉ riêng nhũ mẫu, bảo mẫu thôi cũng đủ phiền phức rồi. Hoàng thượng thử nghĩ xem, đưa họ theo sẽ phải chuẩn bị quần áo, xe ngựa, rồi còn phải bảo hành cung bên kia an bài sắp xếp, thực là tốn kém vô cùng.”

Huyền Lăng bật cười, đưa tay khẽ gõ trán tôi một cái. “Nàng đúng là biết tiết kiệm đấy. Trẫm xem sổ sách của hậu cung tháng này rồi, không ngờ lại bớt chi được hơn một vạn lạng bạc so với tháng trước, tất thảy đều là nhờ vào công lao cần kiệm của nàng.”

“Hoàng thượng cho là hơn một vạn lạng bạc đó nhờ đâu mà tiết kiệm được? Nghê thị và Quản thị bị biếm làm canh y, Triệu Tiệp dư và Dư Dung Nương tử thì bị phạt bổng lộc, chỉ từ đó thôi đã tiết kiếm được không ít rồi. Đức phi đã qua đời, theo ý của Thái hậu thì phải dùng số bạc gấp ba lần vào người Nhuận Nhi, nhưng giờ đây Hoàng thượng đã ít tới chỗ của Dư Dung Nương tử và An Chiêu viện hơn, lượng chi tiêu của hai cung đó đã bớt đi được khá nhiều, thành ra cũng tiết kiệm được một ít. Ngoài ra vì Đức phi tỷ tỷ vừa mất, xiêm y mới của các phi tần đa phần đều không dùng các thứ hoa văn phức tạp bằng chỉ vàng, lại nhờ Kính Phi tỷ tỷ biết tính toán nữa, nên mới càng tiết kiệm được thêm.” Tôi mỉm cười lườm y một cái. “Sắp tới lại có một đợt tuyển tú nữa rồi, Hoàng thượng mà chọn thêm mấy vị muội muội vào cung, chỉ e dù có thêm mười vạn lạng bạc cũng chẳng đủ chi tiêu được.” Huyền Lăng cầm lấy chiếc quạt lông công để gần đó nhẹ nhàng phe phẩy. “Mấy câu này của nàng sao nghe chua loét thế nhỉ? Nếu nàng muốn tiết kiệm bạc trong việc này, trẫm có thể chỉ cho nàng một cách rất hay, trẫm sẽ chỉ chọn mấy cung nữ xinh đẹp trong cung của nàng làm phi tần thôi, tiền tiêu hằng tháng của bọn họ thì cứ khấu trừ vào bổng lộc của nàng là được rồi. Mỗi tháng nàng được lĩnh một ngàn lạng bạc, nuôi mấy canh y, tuyển thị hẳn là không vấn đề gì.”

Tôi cầm chiếc quạt tròn có vẽ hình hoa sơn chi lên đánh khẽ vào vai y một cái, phỉ phui nói: “Hoàng thượng nếu thích người nào thì cứ việc mang đi! Thần thiếp nghe mấy tiểu cung nữ nói, Phỉ Văn đã chết kia chính là vì muốn được Quản thị tiến cử làm tuyển thị nên mới đứng ra vu cáo thần thiếp như thế. Hoàng thượng nếu chỉ chọn lấy vài canh y, tuyển thị thì có gì đặc biệt đâu, thật sự nhìn vừa mắt ai đó thì phải phong luôn làm quý nhân mới hay chứ! Làm như vậy cũng có thể khiến một số người tỉnh ra, nếu không có cái bản lĩnh đó thì tốt nhất là hãy yên phận giữ mình.”

Huyền Lăng chống tay nằm nghiêng trên giường, tiện tay chỉ về phía Hoán Bích đang bóc vải bỏ vào trong bát, nói: “Nếu nàng thật sự rộng rãi như vậy, hôm nay trẫm sẽ mang Hoán Bích đi, nàng nói xem có được không?”

Tôi cười tủm tỉm, đưa mắt liếc y một cái. “Thần thiếp bây giờ chỉ còn lại một mình Hoán Bích là a hoàn tùy giá, chẳng khác nào tỷ muội, lẽ nào Hoàng thượng lại muốn đoạt lấy rồi mang đi sao?”

Y đưa tay nhón một quả vải đã bóc vỏ lên ăn, nhổ hạt ra, nói: “Chính bởi vì Hoán Bích là thân tín của nàng nên trẫm mới không bạc đãi. Nàng nói xem trẫm sắc phong cho nàng ta làm quý nhân luôn được không? Giống như nàng năm xưa vậy.” Y hơi nghiêng đầu suy nghĩ, lại cười, nói: “Phong làm Hy Quý nhân nhé?”

Hoán Bích cả kinh, chiếc bát trong tay rơi xuống đất nghe “xoảng” một tiếng. Tôi và Huyền Lăng đều giật nảy mình, Hoán Bích chẳng để tâm tới việc thu dọn, hoang mang quỳ xuống, nói: “Nô tỳ không dám! Nô tỳ năm nay đã hai mươi sáu tuổi, thực sự là già lắm rồi, làm sao xứng hầu hạ Hoàng thượng chứ, xin Hoàng thượng hãy tha cho nô tỳ!”

Huyền Lăng thích thú ngồi thẳng người dậy, cười tủm tỉm, nói: “Đúng là lạ thật, các cung nữ bình thường mà được như vậy nhất định sẽ mừng rỡ vô cùng, nhưng ngươi thì lại thoái thác là mình tuổi đã lớn. Tuổi lớn thì sao chứ? Mà kỳ thực hai mươi sáu tuổi cũng chưa thể tính là già được.”

Hoán Bích co rúm người lại, dập đầu xuống đất “bộp bộp” mấy cái, nói giọng nhỏ như muỗi kêu: “Nô tỳ có tội, nô tỳ đã có người trong lòng rồi.”

Trái tim tôi bất giác giật thót một cái, đang định đứng dậy thì Huyền Lăng đã kéo tôi lại cười lớn. “Ngươi đã có người trong lòng rồi? Là thị vệ hay là thái giám thế? Chắc không phải là vị thái y nào đó chứ hả?” Hoán Bích đỏ mặt tía tai, lại càng cúi gằm mặt xuống, suốt một hồi lâu không nói năng gì.

Huyền Lăng quay qua hỏi tôi: “Nàng có biết không?”

Tôi vội đáp: “Thần thiếp không biết.”

Huyền Lăng mỉm cười sai Hoán Bích ngẩng đầu lên, nói: “Ngươi cứ nói ra đi, trẫm sẽ thành toàn cho mối nhân duyên này của ngươi.”

Hoán Bích thẹn thùng đến nỗi vầng trán cũng đỏ lựng lên, chỉ lắc đầu không nói năng gì.

Tôi cười, nói: “Hoàng thượng thật là xấu xa quá mà, mang Xích Thược của Trinh muội muội đi rồi chưa thấy đủ, lại còn có chủ ý với Hoán Bích của thần thiếp nữa. Người nghĩ thần thiếp cũng hiền lành như Trinh muội muội sao? Dù có cho mang kiệu tám người khiêng đến đưa Hoán Bích đi làm quý nhân, thần thiếp cũng không chịu. Thần thiếp sẽ giữ Hoán Bích lại, hôm nào đó còn phải đích thân chỉ hôn cho muội ấy mới coi như là xong xuôi.” Rồi t