
ói: “Chiêu dung nương nương cũng biết rồi đấy, thứ nhất đây là chủ ý của Hoàng hậu, thứ hai là nương nương nhà nô tỳ còn bận việc đại phong cho lục cung không thể phân thân, hy vọng nương nương có thể biện bạch cho nương nương nhà nô tỳ mấy câu trước mặt các vị nương nương, tiểu chủ khác.”
Lữ Chiêu dung khẽ gật đầu, nói: “Điều này ta tất nhiên hiểu rõ.” Dứt lời liền không đợi Cận Tịch đi lấy cao phục linh, rảo bước ra ngoài rồi đi thẳng về hướng Yến Hy điện như một cơn gió.
Thấy nàng ta đã đi xa rồi tôi mới khẽ cười, nói: “Lữ Chiêu dung bây giờ chắc đã căm hận Ly Phi lắm rồi, nếu Mẫn Phi mà biết việc này nữa chỉ e cũng sẽ nổi cơn lôi đình cho xem.”
Cận Tịch cất giọng điềm đạm: “Lữ Chiêu dung vốn là người tốt bụng và thẳng tính, không chịu được lời nói khích, nhưng chừng mực thì cũng còn nắm được, hẳn không đến nỗi gây ra chuyện gì. Nương nương bây giờ đang ở vị trí này có một số lời không tiện nói ra và cũng không thể nói ra, mượn cái miệng của nàng ta một chút cũng là việc không tệ chút nào.”
Tôi cầm chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Ta xin Hoàng thượng phong cho Đoan Phi làm quý phi cũng là vì duyên cớ này, thực hiếm có người nào tâm tư tinh tế mà ra tay lại được gọn ghẽ như nàng ta.” Lòng tôi thầm máy động, chợt nghĩ đến một việc. “Hoàng hậu chắc đã rất bất mãn với Ly Phi rồi, đúng là một việc đáng mừng.” Tôi tươi cười đi tới trước bàn trang điểm, mở hộp son phấn ra, nói tiếp: “Hoàng hậu ban cho Ly Phi nhiều huyết yến như thế, chẳng biết liệu cô ta có tiêu hóa hết được không đây?”
Cận Tịch hơi cụp mắt xuống, khẽ hỏi: “Nương nương cũng cảm thấy Hoàng hậu không thật lòng thích Ly Phi ư?”
Tôi mở hộp son đỏ tươi như máu ra, chấm ngón tay vào đó rồi nhẹ nhàng thoa đều lên hai bờ má, lập tức mang tới hai mảng màu hồng phớt đẹp tựa ánh ráng chiều ở nơi chân trời, còn thoang thoảng hương thơm ngọt ngào, dịu nhẹ. Tôi cười, nói: “Cũng giống như người ta dùng son để trang điểm vậy, thoa vào má thì nên nhạt một chút, bôi lên môi thì mới cần đậm. Nếu Hoàng hậu thật lòng muốn ban thưởng cho Ly Phi thì không cần phô trương đến thế, mỗi ngày sai phủ Nội vụ mang qua cho cô ta một ít là được, chứ đưa hết cho cô ta một lượt thế này sẽ chỉ khiến lục cung dị nghị mà thôi.”
Cận Tịch cầm lấy chiếc lược cẩn thận chải đầu cho tôi, chậm rãi nói: “Đó mới là chỗ lợi hại của Hoàng hậu, thứ nhất có thể nhắc cô ta đừng thừa dịp mang thai đắc sủng mà quên gốc, thứ hai là khiến mối hiềm khích giữa Ly Phi và các phi tần khác nhiều thêm, trong tình hình như thế, Ly Phi nếu muốn bảo vệ bản thân và đứa bé trong bụng thì nhất định phải dựa dẫm vào Hoàng hậu. Có điều nói gì thì nói, quan hệ giữa bọn họ bây giờ xem ra chẳng còn tốt đẹp nữa rồi.”
Tôi chăm chú nhìn mình trong gương, khẽ nói với Cận Tịch: “Đi lấy danh sách các phi tần lại đây, ta phải nghĩ kĩ xem lần này nên tấn phong bọn họ như thế nào cho hợp lý.”
Q.7 – Chương 21: Ba Nghìn Yêu Quý Chất Nêm Một Mình[25'>
[25'> Trích Trường hận ca, Bạch Cư Dị. Dịch thơ: Tản Đà. Nguyên văn Hán Việt: Tam thiên sủng ái tại nhất thân – ND.
Mùa này đang là dịp hoa phượng hoàng trong Thượng Lâm uyển tưng bừng khoe sắc. Buổi trưa hôm ấy, Kính Phi tới ngồi chơi ở Nhu Nghi điện của tôi, sau khi cùng tôi xem danh sách các phi tần sắp được tấn phong một lát liền ghé qua chái điện chơi đùa với mấy đứa nhỏ, nhất thời không kìm được nghĩ tới cái thai của An Ly Dung. Kính Phi cầm một miếng dưa mật lên ăn, chậm rãi hỏi: “Muội vẫn chưa đi thăm An thị lần nào đúng không?”
Tôi hờ hững đáp: “Gần đây muội không có thời gian rảnh, vả lại cũng chẳng muốn đi. Cô ta giờ đang có thai nên chắc mong manh, yếu đuối lắm, lỡ có bề gì thì ai mà gánh nổi trách nhiệm.”
Kính Phi tựa người vào thành lan can bên ngoài chái điện, nói: “Nếu đi có lẽ Thái hậu sẽ không vui, nhưng nếu không đi thì Hoàng thượng và Hoàng hậu sẽ không vừa lòng, huống chi muội còn là thục phi, bây giờ Hoàng hậu không quản việc gì hết, mọi trách nhiệm đều ở trên người muội cả, do đó vẫn nên đi thì hơn.”
Lúc này hoa sen đã rụng mất gần một nửa, cũng chẳng còn tươi đẹp nữa, trong hồ có nuôi những con cá chép hai màu đỏ trắng không ngừng ngụp lặn vui đùa giữa những chiếc lá sen xanh biếc rung rinh, nhìn vui mắt vô cùng. Tôi khẽ cười, nói: “Nếu chỉ có một mình thì muội chẳng dám đi đâu, hy vọng tỷ tỷ có thể đi cùng với muội.”
Kính Phi cười, bảo: “Nếu muội không muốn gánh mối hiềm nghi nào thì hãy đưa Vệ Lâm theo, như thế là thỏa đáng nhất.”
Tôi hơi trầm ngâm rồi nói: “Vậy cũng tốt.”
Tôi với Kính Phi cùng ngồi kiệu tới Cảnh Xuân điện, lúc này mới là đầu chiều, các phi tần và cung nữ đa phần hãy còn đang chìm trong giấc ngủ, ngay đến lũ hạc trắng bên đường cũng núp vào dưới gốc chuối mà ngủ gà ngủ gật.
Bầu trời hôm nay vạn dặm biếc xanh không một gợn mây, ánh dương phủ khắp Tử Áo Thành như ngưng tụ lại thành những sợi màu vàng kim óng ánh, hết sức chói chang. Bên ngoài Trường Dương cung của An Ly Dung vốn trồng nhiều dương liễu nhất, những nhành liễu rủ hệt như một bức rèm thiên nhiên mát mẻ khiến Trường Dương cung toát ra một vẻ th