Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324720

Bình chọn: 8.5.00/10/472 lượt.

ng lựa chọn.”

Ngày mùng Một tháng Chín, Huyền Lăng quả nhiên đã tới Cảnh Xuân điện. Ly Phi không mời các phi tần khác tới chung vui, bọn họ cũng đa phần chẳng muốn tới làm gì, chỉ đưa quà tặng tới là xong, thành ra trong Cảnh Xuân điện chỉ có Huyền Lăng và nàng ta ở riêng với nhau. Lúc này An Ly Dung mang thai đã được năm tháng, theo lẽ thường dù có qua đêm với Huyền Lăng cũng không sao. Thế là trong Cảnh Xuân điện tưng bừng tiếng đàn ca nhảy múa, đứng từ nơi xa tít đã có thể nghe thấy rõ ràng, rất nhiều người trong cung đều vì thế mà càng thêm ghen ghét Ly Phi.

Hôm ấy ngay từ sáng sớm, Đức phi đã dẫn Lung Nguyệt tới cung của tôi chơi. Lung Nguyệt bây giờ đã gần bảy tuổi rồi, cũng gần gũi với tôi hơn một chút, sẵn dịp này tôi liền tự tay dạy nó viết chữ. Lung Nguyệt mới học viết chưa lâu, tỏ ra hết sức nghiêm túc, những nét chữ tuy vẫn còn non nớt nhưng hạ bút đã đâu ra đấy rồi, đủ thấy sau này ắt sẽ có thành tựu. Đức phi thì ngồi một bên thêu thùa, thỉnh thoảng lại dịu dàng đưa mắt nhìn qua phía Lung Nguyệt. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, mới thoắt đó mà trời đã tối.

Thời tiết hôm nay rất nóng, thành ra Đức phi chẳng muốn đi lại, liền cùng Lung Nguyệt qua đêm tại Nhu Nghi điện luôn. Đêm ấy vầng trăng mảnh mai như chiếc lưỡi liềm, ngoài trời rất tối, tôi liền sai cung nữ mở rộng cửa sổ để gió thổi vào cho mát.

Khi tôi nghe thấy những tiếng huyên náo bên ngoài thì đã là canh một. Trong cơn mơ màng, tôi giật mình thức giấc, khẽ đẩy Đức phi đang ôm Lung Nguyệt mà ngủ say bên cạnh một cái, nói: “Tỷ tỷ mau nghe thử xem kìa, bên ngoài hình như đã xảy ra chuyện gì đó rồi!”

Đức phi tức thì choàng tỉnh, đang định cùng tôi khoác áo ra ngoài xem thử thế nào thì chợt Tiểu Doãn Tử hoang mang chạy vào bẩm báo: “Hai vị nương nương, không hay rồi, Ly Phi nương nương sẩy thai rồi.”

Đức phi biến hẳn sắc mặt, khẽ quát: “Sẩy thai thì sẩy thai chứ sao, cớ gì ngươi lại hoang mang như thế?”

Tiểu Doãn Tử mặt mày tái nhợt, run giọng đáp: “Bẩm Đức phi nương nương, Ly Phi sẩy thai là vì Hoàng thượng… Bản thân Hoàng thượng cũng đang kinh hãi lắm, việc không hay rồi.”

Tôi và Đức phi nghe nói là Huyền Lăng xảy ra chuyện thì đồng thời biến hẳn sắc mặt. Đức phi dặn dò Hàm Châu trông coi Lung Nguyệt rồi vội vã cùng tôi thay xiêm y đi tới Cảnh Xuân điện.

Lúc này Cảnh Xuân điện đã chìm trong hỗn loạn, khi tôi bước chân vào nội điện, dù trong lòng đã có sẵn sự chuẩn bị nhưng vẫn không kìm được cả kinh. Chỉ thấy trong điện ngợp đầy mùi máu tanh, Bảo Oanh và Bảo Quyên khóc nức nở không ngừng, vừa khóc vừa gọi “nương nương”, đồng thời dùng nước nóng lau mặt cho An Ly Dung. An Ly Dung nằm cuộn người trên chiếc giường trổ hoa làm bằng gỗ trầm hương rộng chừng chín thước, chiếc đệm mỏng dưới người bị máu tươi thấm đẫm, ngay đến chiếc màn màu xanh da trời thêu hình hoa lựu mắc phía trên cũng lốm đốm đầy vết máu. Thân thể nàng ta lúc này gần như nằm giữa vũng máu, chiếc áo lót màu đỏ trên người đã cởi ra được một nửa để lộ bờ vai thon trắng ngần, trên áo cũng dính đầy máu tươi. Đức phi kinh hãi đưa tay lên che mặt, lại ngoảnh đầu qua một bên không dám nhìn tiếp.

Giữa đêm khuya trăng mờ, mùi máu và mùi thảo dược trong nội điện đan xen vô cùng nồng đậm. Các cung nhân mặt mày hốt hoảng đi lại thoăn thoắt không ngừng, vô số ngọn nến được thắp lên đung đưa bất định, bóng người in dưới đất cũng theo đó phập phù biến hóa không ngừng, thoạt nhìn thực chẳng khác gì ma quỷ.

Tôi vội nói: “Ly Phi ăn mặc thế này thì thái y làm sao mà khám chữa được, các ngươi còn không mau khoác áo vào cho nương nương đi.”

Tình cảnh này kỳ thực không khác với lúc My Trang lìa đời năm xưa là mấy, điều khác biệt duy nhất là khi đó My Trang đã không còn thở nữa, còn An Ly Dung bây giờ tuy đang hôn mê nhưng thỉnh thoảng vẫn rên rỉ mấy tiếng vì đau. Tôi cố gắng trấn định tâm thần, kéo Hứa thái y lại hỏi: “Hoàng thượng thế nào rồi?”

Hứa thái y hai tay dính đầy máu tươi, những giọt máu vẫn còn tí tách chảy xuống từ trên đầu ngón tay, trên trán thì không ngớt rỉ mồ hôi, giọng nói đã có chút nghẹn ngào: “Khi Hoàng thượng tỉnh dậy thì nương nương đã biến thành bộ dạng này, trên người Hoàng thượng cũng toàn là máu, lúc này đã qua bên chái điện thay y phục rồi. Vì tận mắt nhìn thấy tình cảnh này nên Hoàng thượng đã phải chịu một phen kinh hãi không nhỏ!”

Tôi hỏi: “Ly Phi thì sao?”

Hứa thái y chỉ tay vào vũng máu trên giường, nói: “Nương nương chảy nhiều máu như vậy, đứa bé chắc chắn không thể giữ được. Người đang có thai không thể vận động quá mạnh, sao nương nương và Hoàng thượng lại thiếu kiềm chế như vậy chứ? Huống chi nương nương…” Nói tới đây lão liền ngậm miệng lại, vội vàng chạy đi cứu chữa cho Ly Phi.

Tôi ngoảnh đầu nhìn qua, thấy trên chiếc bàn tròn làm bằng gỗ đàn hương vẫn còn mấy đĩa thức ăn chưa ăn hết, đặt cạnh đó là hai chiếc chén, một chén còn dư lại chút rượu hoa quế màu hổ phách, chén kia thì chỉ đựng nước mật ong. Trong chiếc bình sứ ngũ sắc đặt ngay cạnh bàn tròn cắm một bó hoa bách hợp đuôi cáo, những bông hoa nở cả ngày giờ đã hơi tàn, trên cánh hoa


XtGem Forum catalog